Nhưng hắn không nói gì.
Cho đến khi Tô Yên dừng bước, lên tiếng:
“Băng tuyết đã tan.”
“Ừm.”
“Bên ngoài có người đang đuổi g.i.ế.c ngươi.”
“Ừm.”
“Vậy nên, ngươi xuống nước trốn một thời gian đi.”
Lần này, Donner không trả lời, hắn chỉ nhìn Tô Yên.
Rất lâu sau, nghe thấy tiếng bước chân và tiếng la hét g.i.ế.c chóc.
Giọng hắn dễ nghe, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi:
“Ngươi nói muốn ở bên ta, nghĩa là muốn ở bên nhau cả đời?”
Tô Yên gật đầu:
“Đương nhiên.”
Donner cười, hắn cúi người, hôn lên môi Tô Yên.
“Ba ngày nữa, là sinh nhật của ngươi. Ta sẽ đến tìm ngươi, ngươi phải đợi ta.”
“Ừm, được.”
“Ngươi thích ta mặc quần áo màu gì?”
Câu hỏi này của Donner khiến Tô Yên do dự.
Quần áo ư?
Không cần mặc cũng được, như vậy đã rất đẹp rồi.
Nhưng thấy Donner hỏi rất kỹ, nàng nhìn chiếc đuôi màu bạc nhạt của hắn rồi lên tiếng:
“Màu bạc.”
Donner, sờ sờ đầu Tô Yên:
“Được.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Một tiếng “được” vừa dứt, hắn nhảy xuống nước.
Đến khi đám dân làng đến bên bờ sông nhỏ, chỉ có một mình Tô Yên, mặc bộ quần áo rộng thùng thình kỳ dị, đứng ở đó.
Beres được người ta dìu đến trước mặt Tô Yên.
Hắn nhìn xung quanh Tô Yên không có gì, có chút không cam lòng.
Nhìn Tô Yên, giọng nói tha thiết:
“Hắn là cá ăn thịt người, ngươi thả hắn đi, sẽ gây ra hậu họa!”
Đôi mắt đen của Tô Yên nhìn hắn:
“Cá ăn thịt người ở đâu?”
“Ngươi thả hắn đi rồi!!”
“Là ta tha cho cá ăn thịt người, hay là cá ăn thịt người tha cho ta?”
Giọng nàng rất nhẹ, hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Xung quanh, những người dân làng cầm đuốc nhìn nhau.
Về truyền thuyết cá ăn thịt người, họ cũng đều biết.
G.i.ế.c người như ngóe, xác suất nhìn thấy cá ăn thịt người mà còn sống là 0.
Mà Beres lại nói, là cô gái nhỏ trước mắt này đã thả cá ăn thịt người đi?
Mọi người trong lòng đầy nghi hoặc.
Cho đến khi có một người lên tiếng hỏi:
“Beres, ngươi nói ngươi nhìn thấy một con quái vật xấu xí, là nó cứu ngươi, vậy con quái vật đó đâu?”
Sắc mặt Beres tái nhợt, giơ ngón tay chỉ Tô Yên:
“Chính là nàng.”
Có lẽ bị thương quá nặng, nên giọng nói cũng trở nên yếu ớt.
Và lời nói của hắn khiến dân làng rất tức giận.
Đây rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, quái vật ở đâu ra?
“Này! Beres! Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, quái vật ở đâu, ngươi tốt nhất nói thật, chúng ta không có thời gian đùa với ngươi đâu!”
“Là nàng, thật sự là nàng!”
Nói xong, Beres ho mạnh một tiếng, trông tái nhợt yếu ớt.
Dân làng cố nén tức giận, cười lạnh:
“Beres, ngươi bắt chúng ta trời lạnh giá thế này vào lâu đài, chỉ để xem cô gái này thôi sao?”
Lại có một người dân làng lên tiếng:
“Vậy ngươi nói những cái đĩa biết di chuyển, những cái lò sưởi có thể tự nhóm lửa đâu?”
Nói xong, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện những binh lính cầm trường kiếm, vây quanh đám dân làng. Người dẫn đầu binh lính, quỳ một gối xuống đất, một tay đặt lên ngực, kính cẩn nói với Tô Yên:
“Thưa Công chúa, chúng thần đã đến muộn.”
Tô Yên gật gật đầu:
“Không cần biết họ vào bằng cách nào, bây giờ, đuổi họ ra ngoài.”
“Vâng!”
Binh lính lĩnh mệnh, đồng loạt rút trường kiếm ra.
Dân làng vừa thấy tư thế này, cũng đều hoảng sợ.
Họ tự tiện xông vào lâu đài cổ này, chủ nhân của lâu đài tức giận là điều đương nhiên.
Nhìn nhau một lúc, người dân làng dẫn đầu thở dài, trông có vẻ đã lớn tuổi, hẳn là người có uy tín trong làng.
“Tôi xin lỗi, thưa Công chúa, chúng tôi đã làm phiền ngài. Chúng tôi sẽ rời đi ngay bây giờ, xin lỗi.”
Tiếp đó, đám người hùng hổ đến, cuối cùng lại tiu nghỉu, lủi thủi rời đi.