Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 254: Truyện cổ tích hắc ám 27



Tim Tô Yên đập thình thịch, một cảm giác mà lúc đối mặt với Beres không hề có.

 

Nàng lên tiếng, giọng nói khàn khàn khó nghe:

“Ngươi.”

“Hửm?”

“Ta yêu ngươi.”

 

Sắc mặt Donner dần trở nên nghiêm túc, hắn cố kìm nén sự căng thẳng của bản thân khi nghe nàng nói.

Hắn ôm nàng, ghé sát lại:

“Ta cũng yêu ngươi.”

Sau đó, liền hôn lên môi Tô Yên.

 

Khi câu “ta cũng yêu ngươi” của Donner vừa dứt, Tô Yên liền cảm thấy một luồng xao động trong cơ thể, như thể có thứ gì đó sắp phá thể mà ra.

Và khi nụ hôn của Donner rơi xuống, luồng nhiệt đó cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa.

 

Nàng nhắm mắt lại, đẩy Donner ra.

Toàn thân nàng tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh.

Beres và Donner đều sững sờ.

Có lẽ không ai lường trước được tình huống này.

 

Tiếp đó, cơ thể Tô Yên lơ lửng giữa không trung.

Khuôn mặt đáng ghét, thân hình thô kệch, tất cả đều đang tan biến.

Thay vào đó, là hình dáng của một cô gái xinh đẹp.

 

Mái tóc vàng óng, đôi mắt đen láy, mọi đường nét đều toát lên vẻ tinh xảo.

Dáng người mảnh mai cao gầy, hoàn toàn khác với vẻ thô kệch trước đây.

Dù nhìn bằng con mắt của ai, đây cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp.

 

Tô Yên từ không trung rơi xuống, được Donner đỡ lấy, ôm vào lòng.

Donner sau một lúc ngẩn ngơ, liền cười:

“Không ngờ, con sư tử ngốc của ta lại là một người đẹp như vậy.”

 

Nếu bàn về vẻ đẹp tinh xảo, ai có thể tinh xảo hơn người cá chứ?

Nhưng trong mắt Donner, ừm, con sư tử ngốc còn đẹp hơn cả hắn.

Đẹp, muốn hôn thêm một cái nữa.

 

Tô Yên nhìn cánh tay mình, cúi đầu nhìn bộ quần áo siêu rộng trên người.

Nàng đã thật sự biến thành người.

 

Vì đã biến thành người bình thường, so với thân hình thô kệch lưng hùm vai gấu trước đây, nàng lập tức trở nên nhỏ nhắn hơn.

Donner có thể dễ dàng ôm trọn nàng vào lòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng chớp mắt, giọng nói không còn khàn khàn, đã trở lại bình thường, giọng nàng nhẹ nhàng:

“Donner.”

 

Người cá xinh đẹp ôm lấy nàng, ôm càng chặt hơn:

“Ta ở đây.”

Nói rồi, hai người thân mật ôm hôn.

 

Ở phía xa, Beres bị thương nặng phun ra một ngụm máu, thấy cảnh tượng như vậy lại phun thêm một ngụm nữa.

Hóa ra, dã thú không phải là dã thú, mà là một nàng công chúa bị nguyền rủa.

 

Hắn gắng sức móc ra một chiếc còi từ trong túi.

Rồi thổi lên.

Tiếng còi vang vọng khắp tòa lâu đài.

Hắn quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, đợi dân làng kéo lên hết.

Con cá ăn thịt người này, chắc chắn không thoát được.

Trong mắt hắn lóe lên vẻ đắc ý.

 

Tô Yên nghe thấy tiếng còi, buông cổ Donner ra, đẩy cậu ra.

Ánh mắt nàng nhìn Donner rất nghiêm túc:

“Ta muốn ở bên ngươi.”

 

Donner nghe vậy, cả trái tim như sắp tan chảy.

Hắn nắm tay nàng, ôm nàng vào lòng, hoàn toàn đầu hàng, nàng muốn gì cũng cho.

Ngay cả lúc này, nếu Tô Yên nói muốn mạng hắn, có lẽ hắn cũng sẽ tự mình cầm đao tự sát.

“Được.”

 

Tô Yên nghe thấy tiếng bước chân ở cửa cầu thang, nàng mím môi.

Donner là cá ăn thịt người.

Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, e rằng sẽ không bao giờ được yên bình.

 

Vốn dĩ nàng đang được Donner ôm, nàng vùng vẫy một chút.

Sau đó kéo tay Donner, vẻ mặt nghiêm túc:

“Đi theo ta.”

 

Hai người vào gác mái, Donner tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, bảo đi đâu liền đi đó, đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tô Yên.

Trên gác mái cao nhất, có một lối đi bí mật.

Có thể đi thẳng ra vườn hoa sau của lâu đài cổ.

 

Khi ra khỏi lối đi bí mật, Tô Yên kéo tay Donner đi về phía con sông nhỏ.

Donner nhìn con sông nhỏ hiện ra trước mắt, nhướng mày.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác