Diêu Vũ Phỉ vốn định đến để giáo huấn Tô Yên một chút, kết quả không ngờ, mới vài ba câu đã bị làm cho cứng họng.
Lại tức giận bỏ đi.
Vào cuối tiết học thứ ba, Tô Yên đã truyền dịch xong.
Bác sĩ dặn dò:
“Mấy ngày nay vết thương đừng để dính nước để tránh bị nhiễm trùng.”
Tô Yên từ trên giường bước xuống, rất lễ phép nói:
“Cảm ơn bác sĩ ạ.”
Bác sĩ nhìn Tô Yên, trong lòng cũng rất quý mến.
Những học sinh vào phòng y tế, phần lớn là những đứa không chịu học hành tử tế.
Hiếm khi mới thấy được một em ngoan ngoãn như vậy, khiến người ta cảm thấy lòng mình cũng mềm ra.
Ông đưa túi thuốc cho Tô Yên:
“Nhớ thay thuốc đúng giờ nhé.”
“Vâng ạ.”
Lúc hai người đang nói chuyện, Khương Nhiên đi tới.
Thấy Tô Yên đã xuống giường, hắn nhíu mày.
Hắn ghé sát lại gần đỡ lấy cô:
“Sao lại xuống rồi?”
Cô chớp đôi mắt long lanh:
“Muốn đi học.”
“Tôi đỡ em đi.”
Nói rồi, hắn nhận lấy túi thuốc từ tay cô.
Rồi ôm cô vào lòng.
Hai người chậm rãi đi ra ngoài.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Bác sĩ bị lơ đi sờ sờ mũi, che giấu sự xấu hổ của mình.
Ôi, tuổi trẻ thật tốt.
Khi hai người đến cửa lớp 11-3, vừa hay thầy giáo Ngữ văn Phạm Hạo Lâm từ trong đi ra.
Hai bên chạm mặt nhau.
Phạm Hạo Lâm thấy Tô Yên và Khương Nhiên ôm ấp ở cửa lớp, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Tô Yên! Em đang thị uy với tôi đấy à??”
Tô Yên nghe xong ngẩng đầu lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thưa thầy, ý thầy là sao ạ?”
“Em nói tôi có ý gì?!”
Phạm Hạo Lâm tuôn một tràng mắng mỏ:
“Không những yêu sớm, mà còn dám kéo bạn trai của em đến trước mặt tôi nữa? Có phải chạy hai mươi vòng đó vẫn chưa đủ không?!”
Khương Nhiên nhướng mi, đôi mắt sâu thẳm mang theo vẻ lười biếng:
“Thầy giáo, đây là thái độ của một người thầy sao?”
Phạm Hạo Lâm nãy giờ vẫn đang tức giận, cũng chưa nhìn kỹ xem “bạn trai” của cô là ai.
Nghe thấy giọng nói, ông ta quay đầu lại nhìn, ngẩn người một lúc:
“Khương Nhiên?”
Không hiểu sao, thái độ của thầy giáo dường như đã dịu đi một chút.
Tô Yên ở một bên l.i.ế.m môi.
“Thưa thầy?”
Phạm Hạo Lâm tức giận quay đầu lại nhìn về phía Tô Yên:
“Em là học sinh của tôi, tôi chỉ có trách nhiệm giáo dục em.”
Tô Yên chớp mắt:
“Thầy đang phân biệt đối xử sao ạ?”
Phạm Hạo Lâm định nổi giận, nhưng nhìn sang Khương Nhiên, ông ta hít một hơi sâu:
“Về lớp học đi. Tan học đến văn phòng của tôi.”
Nói xong, Phạm Hạo Lâm liền tức giận bỏ đi.
Vì cửa lớp 11-3 đang mở, nên chuyện bên ngoài đương nhiên cũng bị học sinh trong lớp nhìn thấy rõ.
“Này này này, Tô Yên được Khương Nhiên dìu về kìa, không lẽ Khương Nhiên vẫn luôn ở bên cạnh Tô Yên sao?”
“Nhưng mà, thầy Phạm Hạo Lâm sao thế nhỉ? Không phải trước giờ luôn công minh chính trực sao? Đối với chúng ta thì nghiêm khắc như vậy, sao lúc nãy Khương Nhiên nói chuyện với thầy ấy bằng thái độ đó mà không thấy thầy ấy nổi giận?”
“Anh bạn ơi, không phải chứ? Cậu ở trường cấp ba Đế Đô mấy năm rồi? Khương Nhiên gây chuyện đánh nhau có cái gì mà chưa làm qua? Ngoài mấy tờ giấy phạt xếp chồng lên nhau, còn có gì khác không? Đến cả phụ huynh cũng chưa từng lộ diện. Chắc là, ông Phạm Hạo Lâm này biết không nên trêu vào, nên cố ý chọn Tô Yên, quả hồng mềm để nắn.”
“Vậy thì xong rồi, Tô Yên chẳng phải sẽ bị chỉnh cho thảm sao?”
“Cái này có thể trách ai được? Cậu không nghe thầy Phạm Hạo Lâm nói gì sao?”
“Tô Yên chắc cũng chỉ giả vờ ngoan hiền thôi, chứ thật ra sau lưng còn không biết là người như thế nào đâu.”
Tô Yên đi vào lớp, Khương Nhiên vẫn dìu cô.
Cô đứng ở cửa do dự một chút:
“Em có thể tự đi được.”