Khương Nhiên mí mắt cũng không thèm nhấc:
“Ừm.”
Đáp một tiếng, nhưng tay ôm cô vẫn không buông, cứ thế che chở cho cô.
Khương Nhiên cao 1m8, đặc biệt là so với học sinh cấp ba thì rất cao.
Hắn vừa đi vào, vốn dĩ trong mắt đám học sinh đã là người không thể trêu vào, làm sao còn dám có người nói chuyện?
Đợi Tô Yên ngồi vào chỗ, hắn ngang nhiên dặn dò:
“Tan học tôi đến đón em, đừng chạy lung tung.”
“Ồ.”
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Hắn không nhịn được cười lười biếng, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô.
Sau đó, quay người đi ra ngoài.
Hắn vừa đi, còn chưa kịp để đám học sinh bùng nổ bàn tán, thầy giáo đã vào.
Sự xuất hiện của thầy giáo đã thành công dập tắt những cuộc thảo luận sôi nổi của đám người này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên.
Tô Yên nghĩ đến lời dặn của Phạm Hạo Lâm, vịn vào bàn, khập khiễng đi ra ngoài.
Tiểu Hoa có chút lo lắng:
“Ký chủ, làm sao bây giờ?”
Ngược lại ký chủ của nó, rất bình tĩnh:
“Cứ làm theo quy củ thôi.”
Cô cụp mắt, vịn vào cầu thang từng bước đi đến văn phòng, cất điện thoại vào túi.
Đến cửa văn phòng, cô lên tiếng:
“Em báo cáo ạ.”
Phạm Hạo Lâm ngồi trên ghế, hừ lạnh một tiếng:
“Được rồi, vào đi.”
Tô Yên đi vào, cúi đầu, không nói một câu, tóc xõa xuống, che đi gương mặt cô.
Phạm Hạo Lâm nhìn bộ dạng ngoan ngoãn này của Tô Yên, châm chọc mỉa mai:
“Lúc này sao không cãi nữa? Lúc trước không phải còn lợi hại lắm sao?”
Tô Yên không nói gì.
Phạm Hạo Lâm lại nói tiếp:
“Xem ra, chạy hai mươi vòng đó rất có tác dụng đấy, loại người như em trước mặt thì giả vờ ngoan ngoãn, sau lưng thì giở trò, tôi thấy nhiều rồi. Tôi nói cho em biết, sau này nếu còn dám giở trò trước mặt tôi, thì không chỉ là hai mươi vòng đâu, chạy đến khi hai chân em phế đi, tôi xem em còn dám không!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa nói, Phạm Hạo Lâm vừa cầm một cây roi tre gõ mạnh vào bàn.
Khí thế hung hăng.
Đợi đến khi mắng nhiếc xong.
Ông ta rút ra một tờ giấy chứng nhận từ một bên, đưa cho Tô Yên:
“Ký tên vào đây đi.”
Tô Yên ngẩng đầu, liếc nhìn tờ giấy.
Sau đó nghiêng đầu:
“Phạt cảnh cáo toàn trường, gọi phụ huynh, bản kiểm điểm 3000 chữ?”
Phạm Hạo Lâm giọng điệu khinh thường:
“Em tưởng tôi muốn quản em à? Nếu không phải em là học sinh của tôi, loại người như em ra ngoài chỉ là cặn bã xã hội.”
Trong lúc mắng mỏ, tốp năm tốp ba thầy cô giáo ôm sách giáo khoa đi vào.
Phạm Hạo Lâm dường như lười nói thêm với Tô Yên, trực tiếp đập tờ giấy chứng nhận vào tay Tô Yên, sau đó xua tay như đuổi ruồi:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Đi đi đi, ngày mai gọi phụ huynh của em đến.”
Một thầy giáo vừa vào lên tiếng:
“Thầy Phạm, học sinh này làm sao vậy? Phải gọi phụ huynh à?”
“Miệng toàn nói dối, chống đối thầy giáo, còn nhỏ tuổi đã yêu sớm, tôi còn chưa từng thấy học sinh nào như vậy.”
Thầy giáo đó vừa nghe cũng không nhịn được đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới:
“Nhìn không ra nhỉ, trông ngoan ngoãn thế.”
“Nếu tôi không phải là chủ nhiệm lớp của em ấy, tôi cũng không nhìn ra đâu. Này? Sao em còn chưa đi?”
Lúc nói, ông ta nhìn về phía Tô Yên đang đứng bên cạnh, vẫn không nhúc nhích.
Đôi mắt Tô Yên long lanh, thành thật trả lời:
“Đang đợi người ạ.”
Gần như ngay khi cô vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên:
“Là ai báo cảnh sát?”
Sau đó có hai cảnh sát đi vào.
Tô Yên ngoan ngoãn giơ tay:
“Là cháu.”
Cảnh sát thấy là một cô gái ngoan ngoãn như vậy, nhìn nhau, giọng điệu cũng không còn lạnh lùng như vậy nữa:
“Bạn học, đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Yên lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Phạm Hạo Lâm, đôi mắt long lanh vẫn ngoan ngoãn như cũ.