Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 272: Tiên Tôn, Nhập Ma 2



Lúc này, những món ăn tinh xảo cũng được dọn lên.

 

Tô Yên ngửi thấy mùi thơm liền hoàn hồn.

 

Cô bước xuống giường, từng bước đi tới.

 

Phải biết rằng, đây là chính điện trong cung điện này.

 

Chỉ là chiếc ghế của Ma giáo giáo chủ đã được thay bằng một chiếc giường lớn màu đỏ rực uể oải, đủ cho năm người nằm lăn lộn trên đó.

 

Cô đi đến trước mặt Tiểu Dụ, lên tiếng:

 

“Ngươi ăn cơm chưa?”

 

Tiểu Dụ nghe câu hỏi này, có vẻ hơi sững sờ, rồi lắc đầu:

 

“Vẫn chưa.”

 

Tô Yên gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

 

“Vậy ngươi lại đây đi.”

 

Nói rồi, cô vươn tay một cách tự nhiên nắm lấy tay người ta, không chút ngượng ngùng kéo người đến trước bàn đầy mỹ thực.

 

Lúc này, trong đầu Tô Yên vang lên giọng nói của Tiểu Hoa:

 

“Ký chủ! Ngài là nữ ma đầu của Ma giáo đó! Ngài dịu dàng quá rồi!!”

 

“Ồ, vậy sao?”

 

“Đương nhiên! Kể cả không cần phải g.i.ế.c người như ngóe hay dùng cực hình gì đó, thì hắn cũng chỉ là một tiểu nam sủng, sao có thể ngồi cùng bàn ăn với ngài được!”

 

Tô Yên nghe vậy, ừm, rất có lý.

 

Sau đó cô lặng lẽ buông bàn tay trắng nõn thon dài kia ra.

 

Cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ tử đàn, nhìn những món ăn tinh xảo trước mặt.

 

Cô chớp chớp mắt.

 

Chưa kịp nói gì, tỳ nữ bên cạnh đã quỳ xuống đất, cầm một đôi đũa ngọc sạch sẽ, gắp thức ăn vào đĩa trước mặt Tô Yên theo thói quen của nguyên thân trước đây.

 

Tô Yên không động đũa, chỉ nhìn chằm chằm vào tỳ nữ đang quỳ trên đất.

 

Bị cô nhìn như vậy, tỳ nữ kia tưởng mình đã phạm phải sai lầm lớn, run rẩy quỳ trên đất:

 

“Giáo chủ tha mạng.”

 

Thân thể run như cầy sấy.

 

Tô Yên nhìn người đó, rồi lại nhìn những món ăn trong đĩa, lờ mờ hiểu được tỳ nữ này đang làm gì.

 

Cô phất tay:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi lui xuống đi.”

 

Tỳ nữ kia nghe vậy, vội vàng mừng rỡ như sắp khóc, xách váy chạy ra ngoài.

 

Tiếp đó, Tô Yên giơ tay, chỉ vào nam sủng vừa được đưa tới.

 

“Ngươi lại đây hầu hạ ta.”

 

Cô chớp chớp mắt, có lẽ tướng do tâm sinh.

 

Trước đây, giữa hai hàng lông mày của nguyên thân luôn mang một luồng sát khí, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra d.ụ.c vọng g.i.ế.c chóc cực kỳ mãnh liệt của cô ta.

 

Còn lúc này, tuy cơ thể không đổi, nhưng đã đổi thành đồng chí Tô Yên của chúng ta.

 

Sát khí giữa hai hàng lông mày đã tan biến, tuy khẩu khí cứng rắn, nhưng giọng nói lại có chút trẻ con, nghe vào ngược lại khí thế đã giảm đi quá nửa.

 

Vẻ mặt Tiểu Dụ ôn hòa, sau đó gật gật đầu, đi đến trước mặt Tô Yên.

 

Hắn không quỳ mọp trên đất một cách hèn mọn như tỳ nữ kia, mà chỉ khom lưng, cầm lấy đôi đũa, gắp thức ăn cho Tô Yên.

 

Tô Yên nhìn Tiểu Dụ, trong lòng thầm hỏi Tiểu Hoa:

 

“Ta bảo hắn làm gì, hắn cũng phải nghe lời ta sao?”

 

“Ừm, ký chủ, ngài phải nhớ kỹ, ngài là đại ma đầu, tu vi trong toàn cõi Tu Tiên giới cũng ít có ai dám đối đầu. Đương nhiên là ngài bảo hắn làm gì, hắn phải làm nấy rồi.”

 

Tô Yên nghe vậy, gật gật đầu.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Ừm, Tiểu Hoa nói có lý.

 

Tô Yên nhìn những món Tiểu Dụ gắp vào đĩa cho mình, toàn là rau củ gì đó.

 

Cô ngước mắt nhìn món thịt nướng.

 

“Cái kia, ta ăn cái kia.”

 

Tiểu Dụ nghe Tô Yên nói, khẽ nhướng mày, nhưng vẫn gật đầu đồng ý:

 

“Vâng, thưa giáo chủ.”

 

Cứ thế, hắn gắp một miếng vào đĩa, Tô Yên liền ăn một miếng. Ăn được một lúc, cô cảm thấy quá chậm.

 

Cô ném thẳng đôi đũa trong tay.

 

Ánh mắt long lanh nhìn Tiểu Dụ.

 

“Ngươi đút cho ta.”

 

Ừm, trực tiếp từ đĩa vào miệng, như vậy ăn sẽ nhanh hơn.

 

Tô Yên nghĩ.

 

Tiểu Dụ im lặng ngẩng đầu, nhìn nữ ma đầu trang điểm diêm dúa, hở hang này.