Khi Tô Yên tỉnh lại, trời đã về chiều.
Cô mở mắt, phát hiện má mình có cảm giác ấm áp, cúi đầu nhìn.
Hóa ra mình đã dựa vào n.g.ự.c nam sủng ngủ cả một buổi chiều.
Lồng n.g.ự.c trắng nõn của hắn còn bị cô đè lên hằn một vết.
Cô chớp chớp mắt, lúc này vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Phượng Dụ nhìn dáng vẻ mờ mịt vô hại của cô, cũng không biết là đang có ý đồ gì.
Hắn cụp mi, chậm rãi nói nhỏ:
“Giáo chủ ngủ ngon thật.”
“Ừm…”
Tô Yên ngả người vào gối, chớp chớp mắt, đang dần tỉnh táo.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Giáo chủ dùng có thoải mái không ạ?”
Tô Yên nghe vậy, lặng lẽ đưa tay sờ sờ lồng n.g.ự.c trắng nõn của hắn.
Giọng nói trẻ con, mềm mại vang lên:
“Cũng tốt.”
Chỉ vừa dứt lời, Tiểu Hoa đã nhắc nhở trong đầu Tô Yên:
“Ký chủ, khí thế, khí thế lên, ngài là ma đầu g.i.ế.c người không chớp mắt đó!”
Tô Yên tỉnh táo lại, dáng vẻ vốn có chút ngốc nghếch lập tức trở nên nghiêm túc.
Cô ngồi dậy, nhìn Tiểu Dụ:
“Ngươi hỏi nhiều quá rồi.”
Phượng Dụ nhìn Tô Yên, nụ cười nhạt vừa mới nở trên môi đã thu lại, hắn lại cụp mi rũ mắt:
“Giáo chủ, Tiểu Dụ biết sai rồi.”
Phượng Dụ ngồi dậy, bước xuống giường, quỳ trên mặt đất.
Tô Yên không ngờ phản ứng của hắn lại lớn như vậy, khiến cô l.i.ế.m liếm môi, im lặng.
Cô bước xuống giường, nhắm mắt lại, ừm, vẫn còn buồn ngủ quá.
Cơ thể này, sao cảm giác như thiếu ngủ trầm trọng vậy.
Sau đó, cô đứng đó một lúc, thấy Tiểu Dụ vẫn còn quỳ ở đó.
Cô đi tới, nhấc chân, đá nhẹ vào hắn.
“Hầu hạ ta mặc quần áo.”
Tiểu Dụ nghe vậy, đứng dậy:
“Vâng.”
Hắn đứng dậy, lặng lẽ đi đến trước mặt Tô Yên, cầm lấy chiếc áo khoác màu đỏ rực bên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Yên cứ đứng đó, mặc cho hắn mặc đồ cho mình.
Sau khi xong xuôi, Tô Yên ung dung đi về phía trước.
Đi được nửa đường, cô phát hiện Tiểu Dụ không theo sau.
Bước chân dừng lại, cô nhìn về phía giường, người kia sau khi sửa soạn cho cô xong, lại quỳ xuống.
Tô Yên im lặng một lúc.
Cô lên tiếng:
“Ngươi đang làm gì?”
“Đang đợi giáo chủ xử phạt.”
Tô Yên nghe thấy giọng nói dễ nghe của hắn.
Cô chớp chớp mắt, lục lọi trong túi, thành công tìm thấy viên kẹo sữa dâu của mình.
Lấy viên kẹo ra, bóc lớp giấy dầu bên ngoài, rồi từ từ cắn.
Vì đang ngậm kẹo nên nói chuyện có chút không rõ:
“Ta có nói muốn phạt ngươi đâu, theo ta đi.”
Giọng điệu chậm rãi, Tiểu Hoa lặng lẽ nhắc nhở:
“Ký chủ, ngài phải uy vũ hùng tráng, ngài phải bá khí ngời ngời!”
Dáng vẻ ngơ ngác của Tô Yên lại một lần nữa biến thành vẻ mặt nghiêm túc:
“Đừng để ta phải nói lần thứ hai, mau lên.”
Tiểu Dụ sững người, đứng dậy:
“Vâng, thưa giáo chủ.”
Nói rồi, hắn đi về phía Tô Yên.
Nghe giọng điệu của hắn, có vẻ như rất sợ hãi.
Nhưng nhìn dáng vẻ thong thả bước đến của hắn, lại cảm thấy như đang dạo chơi trong sân vắng.
Chờ đến khi Tiểu Dụ đi đến trước mặt Tô Yên, hắn cúi đầu, đi theo sau cô.
Hai người một trước một sau, đi ra ngoài.
Ra khỏi cung điện, phía sau liền có không ít tỳ nữ và thị vệ đi theo.
Đây là thói quen của nguyên thân.
Cô ta thích phô trương, phía sau có cả đoàn người đi theo, tận hưởng ánh mắt kinh sợ và khuất phục của những người xung quanh.
Tô Yên đi một đoạn, dừng một đoạn, rồi nhìn trái nhìn phải.
Cô vẫn không nói gì.
Phượng Dụ lặng lẽ quan sát, luôn cảm thấy vị giáo chủ này muốn đi đến một nơi nào đó, nhưng lại không quen đường.
Một loạt biểu hiện của Tô Yên càng chứng tỏ, vị giáo chủ trước mắt này, e rằng đã bị người khác thay đổi nội tâm.