Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 276: Tiên Tôn, Nhập Ma 6



Trong đầu, giọng nói của Tiểu Hoa chỉ dẫn:

 

“Ký chủ, trong ba ngã rẽ này, ngài chọn cái bên phải nhất.”

 

Tô Yên lặng lẽ nhìn con đường nhỏ bên phải, cất bước đi về phía trước.

 

Cuối cùng, đi vòng vèo một hồi, cô đã xuất hiện trước cửa tàng bảo khố.

 

Nguyên thân không chỉ sống một cách khoa trương, mà còn thích sưu tầm kỳ trân dị bảo.

 

Thậm chí còn xây dựng một kho tàng rất lớn để cất giữ những bảo vật này.

 

Tô Yên vốn chỉ muốn ra ngoài làm quen với hoàn cảnh, liền tiện miệng hỏi Tiểu Hoa một câu, trong Ma giáo này, nơi nào tốt nhất.

 

Tiểu Hoa liền nói cho cô biết về tàng bảo khố này.

 

Tô Yên đứng trước cửa.

 

Nhìn ba chữ lớn lấp lánh ánh vàng trên đó.

 

Nghe nói, đó là tấm biển hiệu được làm bằng vàng ròng.

 

Cô đi đến cửa, đầu tiên là đứng đó một lúc.

 

Phải biết rằng, Tô Yên không có ký ức của nguyên thân này.

 

Cửa tàng bảo khố này mở thế nào, làm sao cô biết được??

 

Chỉ là, ánh mắt cô rơi vào dấu tay lõm vào trên cửa.

 

Cô đưa tay, áp tay mình vào đó.

 

Tiếp đó, liền nghe thấy tiếng “ầm ầm”, cánh cửa đóng chặt bỗng nhiên mở ra.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Tiểu Hoa kinh ngạc thốt lên:

 

“Wow, ký chủ lợi hại thật!”

 

Tô Yên đã quen với những lời cảm thán thường xuyên của Tiểu Hoa dành cho mình.

 

Khiến cô không có phản ứng gì, mà tiếp tục đi vào trong.

 

Đi được hai bước, cô dừng lại.

 

Quay đầu lại, cô phát hiện tất cả mọi người đều quỳ rạp trên đất, cách cánh cửa lớn này 5 mét, vẻ mặt kinh sợ.

 

Cô không nói gì, sự chú ý của cô tập trung vào Tiểu Dụ mặc áo trắng, đứng trước đám người.

 

“Ngươi còn không qua đây?”

 

Cô nghiêm mặt, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc.

 

Nghe cô nói, mọi người đồng loạt ngẩng đầu. Tô Yên thấy Tiểu Dụ vẫn quỳ ở đó, ngẩng đầu lên với vẻ mặt ngạc nhiên.

 

Cô không nói thêm gì nữa, bước đến trước mặt hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cô vươn tay, kéo người từ trên mặt đất dậy.

 

“Sau này ta nói chuyện, ngươi phải nghe, không được giả vờ không nghe thấy.”

 

Cô nói từng chữ một, cau mày, kéo tay hắn đi vào trong.

 

Phượng Dụ nhìn Tô Yên, nở một nụ cười nhàn nhạt như gió xuân,

 

“Vâng, thưa giáo chủ.”

 

Ừm, có vẻ như vị giáo chủ bị thay đổi nội tâm này, vẫn chưa hiểu rõ quy củ ở đây.

 

Tàng bảo khố này, là nơi bí mật thuộc về riêng nguyên thân.

 

Cô ta vô cùng quý trọng nơi này.

 

Thậm chí rất ít khi dẫn nhiều người như vậy đến Tàng Bảo Các.

 

Trước đây, cũng từng có người tò mò, ngẩng đầu muốn nhìn xem.

 

Kết quả bị nguyên thân phát hiện, móc mắt, chặt tứ chi rồi ném xuống núi.

 

Sau đó, không ai dám lại gần nữa, đặc biệt là khi nguyên thân có mặt, ai nấy đều đứng cách rất xa, làm sao còn dám ngẩng đầu lên nhìn??

 

Mà lần này, Tô Yên lại kéo hắn vào.

 

Thậm chí lời nói còn ngầm trách hắn tại sao không theo vào.

 

Vị giáo chủ bị thay đổi nội tâm này, có vẻ rất thiên vị vẻ ngoài của hắn.

 

Nghĩ vậy, trên mặt Phượng Dụ nở một nụ cười nhạt.

 

Giáo chủ Tô Yên của chúng ta dĩ nhiên không biết tiểu nam sủng của mình đã sớm nhìn ra cô không phải là nguyên thân.

 

Với khuôn mặt nghiêm túc, cô kéo Tiểu Dụ đi vào trong.

 

Đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa, đập vào mắt đầu tiên là kho vũ khí.

 

Thứ gì cần có đều có, rực rỡ muôn màu.

 

Thậm chí bên trong còn có vài thanh Thần Khí, Tô Yên vừa đi qua, liền có một sự cộng hưởng nhẹ với những thanh kiếm đó.

 

Đi sâu vào trong, còn có một cánh cửa khác, bên trong là các loại đan dược, từng hàng xếp như giá sách, không biết rốt cuộc có bao nhiêu hàng, chỉ biết nhìn lên, không thấy được điểm cuối.

 

Tô Yên dừng bước.

 

Sau đó cô buông tay Tiểu Dụ ra, chỉ nói một câu:

 

“Ngươi tự xem đi.”

 

Tiểu Dụ gật đầu:

 

“Vâng.”