Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 277: Tiên Tôn, Nhập Ma 7



Sau đó, Tô Yên tiếp tục đi vào trong, vòng đến một giá sách nào đó.

 

Cô cúi đầu, thả Tiểu Hồng ra.

 

Tiểu Hồng có lẽ dạo này được nuôi quá tốt, trông thân hình con rắn như lại béo ra.

 

Tuy nhiên, điều này cũng không cản trở đồng chí Tiểu Hồng vừa thấy cả tủ đan dược, hai mắt liền sáng rực.

 

Nó dường như có thể ngửi thấy những viên đan d.ư.ợ.c đủ màu sắc này đều là cực phẩm.

 

Kết quả là, nó há cái miệng to như chậu máu, liền nhét vào trong.

 

Tô Yên lên tiếng:

 

“Động tác nhỏ một chút, đừng để người khác phát hiện.”

 

Cô nhỏ giọng nhắc nhở.

 

Hành động của Tiểu Hồng cứng đờ.

 

Sau đó đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào chiếc hộp nhỏ màu đen trước mặt.

 

Nó từ từ vung cái đuôi nhọn của mình, cái đuôi linh hoạt dễ dàng mở chiếc hộp nhỏ ra, sau đó móc ra bình nhỏ bên trong.

 

“Rắc” một tiếng, nhét vào miệng.

 

Tô Yên nhìn dáng vẻ cẩn thận của nó, khẽ mím môi.

 

Tiểu Hồng là rắn của cô.

 

Cô là người lớn nhất Ma giáo.

 

Làm gì có chuyện ở địa bàn của mình mà còn phải để rắn của mình cẩn thận như vậy?

 

Kết quả là, giây tiếp theo cô nhẹ nhàng vỗ vỗ Tiểu Hồng:

 

“Muốn ăn thế nào thì ăn, làm sao thoải mái thì làm.”

 

Tiểu Hồng quay đầu nhìn về phía Tô Yên, đối mặt một giây.

 

Tiểu Hồng vẫy đuôi, ôm Tô Yên vào lòng, thể hiện niềm vui sướng của nó.

 

Sau đó, ngay giây tiếp theo, Tiểu Hồng liền không nhanh không chậm bơi về phía trước.

 

Tiểu Hoa không nhịn được nói:

 

“Ký chủ, Tiểu Hồng hình như hiểu chuyện hơn nhiều rồi đó.”

 

Xem kìa, đã biết không gây thêm phiền phức cho ký chủ của mình rồi.

 

Chỉ là khi nó vừa dứt lời.

 

Tiểu Hồng đã chạy đến cuối giá sách, đầu gác lên trên cùng.

 

Nó há to miệng.

 

“Rắc”, cả hộp, giá sách, và đan d.ư.ợ.c trên giá sách đều chui vào miệng Tiểu Hồng.

 

Chỉ nghe thấy tiếng giá sách vỡ vụn thật lớn, và tiếng Tiểu Hồng nuốt ừng ực.

 

Tiểu Hoa im lặng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ta rút lại lời vừa nói.”

 

Nó vừa nói xong, Tiểu Hồng c.ắ.n càng thêm răng rắc.

 

Phía sau, truyền đến giọng của Tiểu Dụ:

 

“Giáo chủ, đã xảy ra chuyện gì?”

 

Tiểu Dụ xuất hiện sau lưng Tô Yên, nhìn thấy một con rắn đang quấn quanh giá đan dược, từng ngụm từng ngụm c.ắ.n phá bừa bãi.

 

Trong mắt hắn lóe lên sự kinh ngạc:

 

“Giáo chủ, con rắn này…”

 

Tô Yên kéo tay hắn, vẻ mặt nghiêm túc đi về phía trước:

 

“Thú cưng của ta, để nó ăn đi.”

 

Tiểu Dụ gật gật đầu, nghe vậy mới yên tâm.

 

Thực ra vừa rồi, dù cách xa mấy chục mét, Phượng Dụ vẫn nghe thấy lời Tô Yên nói.

 

Anh lờ mờ biết được con rắn này là do cô tự mình thả ra.

 

Vì vậy anh mới đi tới.

 

Bị Tô Yên nắm tay, lại đi sâu vào trong.

 

Đó là một chồng sách bí pháp.

 

Hắn nhìn thấy, vị giáo chủ này rất nghiêm túc, vừa vào liền bắt đầu không ngừng lật xem.

 

Phượng Dụ bị bỏ sang một bên, hắn liền đi xem xét xung quanh.

 

Chỉ có điều, hắn dường như không mấy hứng thú với những thứ này.

 

Tô Yên nói là đang lật sách, chi bằng nói là đang tìm đồ vật.

 

Từng cuốn từng cuốn, tốc độ xem rất nhanh.

 

Vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt trang trọng.

 

Phượng Dụ có chút tò mò, cô ta đang tìm cái gì?

 

Ngón tay khẽ vê, ừm, một linh hồn mới, tiến vào thân xác người khác, việc đầu tiên muốn làm là gì?

 

Ngụy trang.

 

Cho nên, cô ta đang tìm công pháp nguyên bản của thân thể này, muốn nghiên cứu một chút?

 

Phượng Dụ cụp mắt, suy nghĩ.

 

Hắn cất bước đi về phía trước.

 

Ánh mắt lướt qua những cuốn sách này.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Bước chân không nhanh, cũng không chậm.

 

Không biết qua bao lâu, hắn cuối cùng cũng đi đến giá sách ở chính giữa.

 

Rồi dừng lại.