Ánh chiều tà chiếu rọi toàn bộ cung điện, đều nhuốm một tầng màu hồng phai.
Đêm xuống.
Âm thanh trong phòng dường như đã ngừng lại một lúc.
Nhưng không bao lâu, những âm thanh ái muội lại vang lên.
Cứ thế kéo dài đến tận đêm khuya.
Một đám tỳ nữ chưa từng thấy cảnh tượng này.
Bắt đầu lo lắng, vậy bây giờ họ nên làm gì?
Họ chỉ từng thu dọn thi thể, chứ chưa bao giờ biết sau một đêm xuân phong này, thì nên làm gì.
Chuẩn bị nhặt xác cho tên nam sủng đó?
Hay là nấu chút nhân sâm bồi bổ cho hắn, kẻo bị vắt kiệt?
Thôi được rồi, trong ấn tượng của một đám tỳ nữ, vị giáo chủ hung tàn nhà họ, kể cả trong chuyện giường chiếu, cũng là người bền bỉ không suy suyển.
Người kiệt sức cuối cùng, không thể nào là giáo chủ, chỉ có thể là tên nam sủng Tiểu Dụ đó mà thôi.
Sáng sớm hôm sau.
Cung điện của Ma giáo, cửa lớn đóng chặt.
Trong phòng không có một tiếng động nào.
Tất cả đều im ắng.
Cho đến khi, tấm màn lụa màu đỏ hé mở, một bàn tay thon dài vươn ra, vén rèm giường lên.
Dần dần, sự vật trên giường bắt đầu hiện rõ.
Tóc Phượng Dụ rối tung, vẻ t.ì.n.h d.ụ.c giữa hai hàng lông mày đã tan biến, mang một vẻ thanh lãnh vốn có.
Hắn trông vô cùng đẹp, chỉ cần nhìn một cái, liền cảm thấy năm tháng tĩnh lặng có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Chiếc áo trong màu trắng, mặc hờ hững trên người.
Đôi con ngươi đen láy từ từ hạ xuống, lướt qua người nào đó trong lòng mình.
Hắn im lặng, đôi mắt cụp xuống không biết đang suy nghĩ gì.
Chỉ thấy người trong lòng hắn, co lại thành một cục, áp vào n.g.ự.c hắn, tay nắm chặt vạt áo hắn.
Gương mặt vẫn còn vương nét ửng hồng chưa tan, còn dính cả những giọt nước mắt chưa khô.
Đôi môi có chút sưng đỏ.
Từ cổ trở xuống, những dấu hôn xanh tím kéo dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từng chút từng chút phân tán trên làn da tinh tế mịn màng.
Trên người cô chỉ quấn một tấm khăn trải giường mỏng màu trắng, trên đó dính những vệt ẩm ướt đáng ngờ.
Hành động trong lúc ngủ của cô, là sự tin tưởng tuyệt đối vào hắn, giao phó toàn bộ bản thân cho hắn.
Tay hắn nâng lên, nhẹ nhàng lướt qua vai cô, di chuyển lên trên, qua động mạch, rồi dừng lại trên đầu cô.
Chỉ cần bây giờ hắn dùng một chút sức.
Cô sẽ mất mạng ngay lập tức.
Vị giáo chủ bạo ngược bị thế nhân căm hận, sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Trong lòng, truyền đến một giọng nói nũng nịu mềm mại:
“Ngô…”
Tô Yên khẽ động, càng dựa sâu vào lòng Phượng Dụ, như đang tìm kiếm nguồn nhiệt ấm áp này.
Ánh mắt hắn tối sầm, cuối cùng chỉ là một tiếng thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.
Cũng không biết qua bao lâu, chỉ biết trời bên ngoài đã đứng bóng.
Ít nhất cũng phải đến gần trưa.
Hắn nhìn người trong lòng vẫn còn ngủ, cụp mắt nhìn kỹ, sau đó ghé vào tai cô, giọng nói hòa hoãn:
“Giáo chủ, giáo chủ?”
Tô Yên khẽ động đầu, chỉ cảm thấy tai mình ngứa ngáy.
Sau đó, lại nghe thấy giọng nói đó:
“Giáo chủ, trời đã đứng bóng rồi.”
Một lát sau, Tô Yên mở mắt.
Cô đầu tiên là chớp chớp mắt, nhìn mình đang trần truồng, rồi nhìn tiểu nam sủng quần áo xộc xệch, trên n.g.ự.c còn có vết c.ắ.n và vết móng tay của cô.
Từng cảnh tượng đêm qua lập tức lướt qua trong đầu.
Chẳng bao lâu, đôi mắt cô đã trong veo trở lại.
Cô khẽ mở miệng, giọng nói có chút khàn:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Ngươi, ngươi hôm qua trúng xuân dược.”
Mi mắt Phượng Dụ giật giật, giọng nói rất nhẹ, đôi môi mỏng từ từ thốt ra:
“Giáo chủ, bất kể đêm qua là vì lý do gì, từ nay về sau, Tiểu Dụ chính là người của giáo chủ.”
Tô Yên nghe vậy, phản ứng một hồi lâu.