Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 284: Tiên Tôn, Nhập Ma 14



Cô im lặng, khiến thân thể Phượng Dụ cứng lại một chút.

 

“Giáo chủ, ngài không muốn sao?”

 

Tô Yên thấy hắn có vẻ rất đau lòng, liền đưa tay, vỗ vỗ cánh tay hắn.

 

Cô cẩn thận ngẫm lại, ừm, hắn nói không sai.

 

Hắn là nam sủng của mình, tuy đêm qua xảy ra một chút sự cố, khiến chuyện này xảy ra sớm hơn.

 

Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.

 

Cô khàn giọng lên tiếng:

 

“Được, sau này ta sẽ che chở cho ngươi.”

 

Lời nói ra, rất có phong thái của một Ma giáo giáo chủ.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô hiện tại, mang theo sắc đỏ thắm, con ngươi ướt át như chỉ chực chờ người ta hái xuống hôn lên.

 

Hoàn toàn không có chút hương vị ban ơn từ trên cao nhìn xuống, ngược lại trông chẳng khác nào một chú mèo sữa đang cố tỏ ra hung dữ.

 

Phượng Dụ nghe vậy, ánh mắt sáng lên một chút:

 

“Từ nay về sau, Tiểu Dụ nguyện vì giáo chủ làm trâu làm ngựa, chỉ cầu giáo chủ không rời không bỏ.”

 

Tô Yên nghe xong, nhắm mắt lại, gật gật đầu.

 

Bây giờ, hắn là người của cô.

 

Cho nên, ngủ thêm với hắn một lát, chắc cũng không phải vấn đề gì lớn.

 

Sau đó, cô lại gần hắn, đầu tựa vào n.g.ự.c hắn:

 

“Ừm, ngủ thêm một lát, đêm qua mệt quá.”

 

Giọng cô khàn khàn, ngày càng nhỏ dần, rồi lại ngủ thiếp đi.

 

Phượng Dụ nghe cô nói, nghĩ đến sự kịch liệt đêm qua.

 

Cô như một chiếc bèo trôi, bám chặt vào mình, những âm thanh rên rỉ yếu ớt truyền đến tai hắn.

 

Chỉ cần tưởng tượng, cả sống lưng hắn đã cứng lại.

 

Đêm qua, giáo chủ đại nhân quả thực đã rất vất vả.

 

Hắn vòng tay ôm người vào lòng, tay vuốt ve qua eo cô, đặt lên làn da mịn màng, nhẹ nhàng xoa bóp.

 

Tô Yên phát ra tiếng rên khẽ thoải mái.

 

Thế nên cô càng dựa sát vào hắn hơn.

 

Trước khi hoàn toàn ngủ thiếp đi, Tô Yên nghĩ, nam sủng của mình, rất tốt, rất tròn trách nhiệm.

 

Tô Yên ngủ một giấc, đến chiều mới tỉnh lại.

 

Mà Tiểu Dụ nằm bên cạnh cô cũng đã ngủ, vẫn chưa tỉnh.

 

Chỉ là cô vừa động, người bên cạnh liền có dấu hiệu tỉnh giấc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chẳng bao lâu, Tiểu Dụ cũng tỉnh.

 

Hắn mang theo nụ cười nhạt như gió xuân:

 

“Giáo chủ.”

 

Tô Yên ngồi dậy, ôm bụng.

 

Một ngày một đêm không ăn cơm.

 

Đói rồi.

 

Mà cô còn chưa kịp nói, Tiểu Dụ đã xuống giường:

 

“Giáo chủ đói rồi sao? Tiểu Dụ đi phân phó hạ nhân chuẩn bị thức ăn cho giáo chủ.”

 

Tô Yên gật gật đầu.

 

Cô liền nhìn hắn lấy chiếc áo choàng bên giường rồi đi ra ngoài.

 

Không lâu sau, hắn lại quay trở lại.

 

Hắn ngồi bên giường, một tay vuốt ve eo Tô Yên, nhẹ nhàng xoa bóp.

 

Giọng hắn ôn hòa:

 

“Giáo chủ, như vậy có đỡ hơn không?”

 

Tô Yên gật gật đầu, vốn dĩ, cô đang ngồi trên giường.

 

Sau đó được xoa bóp, cô liền tựa đầu lên vai hắn.

 

Chẳng bao lâu, cô đã nằm gọn trong lòng Phượng Dụ.

 

Sau đó cô nghiêm túc nói:

 

“Bên trái cũng đau.”

 

“Vâng, thưa giáo chủ.”

 

Tay của người nào đó từ eo bên phải, xoa sang bên trái.

 

Tô Yên thoải mái nhắm mắt lại, tấm chăn trên người lỏng lẻo, cảnh xuân thấp thoáng.

 

Trên người hắn, có một mùi hương thanh lãnh rất dễ chịu.

 

Tô Yên ngửi thấy liền cảm thấy thoải mái.

 

Rất nhanh, trên bàn từng món mỹ vị đã được dọn lên.

 

Chờ đến khi các tỳ nữ thu dọn xong, Phượng Dụ cũng dừng động tác trong tay.

 

Anh đắp lại tấm chăn cho Tô Yên, thấy cô lại mơ màng sắp ngủ, không khỏi hạ thấp giọng, giọng nói ấy pha lẫn sự ôn hòa mà chính anh cũng không nhận ra:

 

“Giáo chủ dùng bữa, có cần Tiểu Dụ hầu hạ không?”

 

“Được.”

 

Cô lên tiếng.

 

Phượng Dụ đã vươn tay, bế người lên đi về phía ghế.