Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 3: Nam chính trùm trường, có chút cuốn hút 2



Cô nhíu mày, nhưng không nói gì.

 

Cô cúi đầu, tiếp tục định bóc viên kẹo sữa dâu ra.

 

Kết quả, một bàn tay vươn tới, giật phắt viên kẹo đi.

 

Cô trơ mắt nhìn hắn xé vỏ, rồi bỏ viên kẹo vào miệng.

 

Cô khẽ hé môi, đôi mắt long lanh:

 

“Đó là kẹo của tôi.”

 

Giọng nói rất nhẹ, như một chiếc lông vũ khẽ gãi vào lòng người.

 

Khương Nhiên liếc nhìn cô.

 

Hai tay đút túi quần, hắn đánh giá cô từ trên xuống dưới.

 

Giọng điệu lười biếng đã thu lại vẻ hung tợn.

 

“Cuối cùng cũng chịu nói chuyện, còn tưởng là người câm.”

 

Một mùi hương sữa bò lan tỏa trong miệng.

 

Hắn, ghét ăn kẹo.

 

Chỉ là vừa rồi thấy cô gái này không nói năng gì, chỉ cúi đầu loay hoay bóc kẹo.

 

Chẳng hiểu sao hắn lại nổi hứng, giật lấy ăn luôn.

 

Hắn biết, hành động này của mình rất giống một tên lưu manh vô lễ.

 

Nhưng hắn vẫn làm.

 

Tại sao?

 

Chẳng có lý do gì cả.

 

Chỉ là muốn thôi.

 

Hai người đối mặt, không nói thêm lời nào.

 

Lúc sau, bạn của Khương Nhiên đứng ở ngã rẽ gọi:

 

“Anh Khương, đi thôi.”

 

Người nọ hai tay đút túi quần, trước khi đi còn nhận xét về vị kẹo:

 

“Không ngon.”

 

Nói xong, hắn quay người, nghênh ngang rời đi.

 

Tô Yên đứng tại chỗ, nhìn chiếc cà vạt đen quấn trên cánh tay mình, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với làn da trắng nõn.

 

Cô bước tiếp về phía trước.

 

Cô sắp muộn học thật rồi.

 

Khi đi qua ngã rẽ, cô mới phát hiện những người nằm trên đất không chỉ có một người ban nãy.

 

Còn có bảy, tám nam sinh khác cũng mặc đồng phục cấp ba Đế Đô, đang nằm quằn quại trên đất với vẻ mặt đau đớn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vậy ra vừa rồi không phải người tên Khương Nhiên đó bắt nạt người khác, mà là bị đám người này bắt nạt, sau đó phản công lại?

 

Cô không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước, một tay xoa xoa thái dương để giảm bớt cơn đau đầu do suy nghĩ.

 

Cuối cùng cũng đến được trường cấp ba Đế Đô, lúc cô bước vào thì chuông vào lớp đã reo.

 

Hệ thống Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở:

 

“Ký chủ, là lớp 11-3. Lớp cuối cùng ở tầng hai ạ.”

 

Tô Yên đi theo lời nhắc của Tiểu Hoa vào lớp.

 

Khi thấy biển lớp 11-3, cô chớp mắt, đẩy cửa bước vào.

 

Tất cả học sinh, đang ngồi ngay ngắn, nhìn Tô Yên đẩy cửa vào, lờ đi giáo viên trên bục giảng, và đi thẳng về chỗ ngồi của mình.

 

Giáo viên tức đến đỏ mặt:

 

“Tô Yên!”

 

Cô gái bị gọi tên dừng bước.

 

Giọng rất nhẹ và mềm:

 

“Thưa cô.”

 

Sau đó, chỉ nghe thấy giáo viên kia mặt mày sa sầm:

 

“Vào lớp không biết phải báo cáo sao?! Đi học muộn còn ngang ngược như vậy, có coi tôi là giáo viên không?! Ra ngoài!”

 

Tô Yên nghe xong, gật đầu.

 

“Vâng.”

 

Rồi đi ra ngoài.

 

Giáo viên đó nhìn thấy thái độ không coi ai ra gì và không biết hối cải của Tô Yên, càng thêm tức giận:

 

“Tiết này ở ngoài cửa đứng nghiêm chỉnh cho tôi!”

 

Kết quả là, Tô Yên vừa mới đến thế giới này không lâu đã bị phạt đứng ở cửa lớp, cho các học sinh và giáo viên qua lại ngắm nhìn.

 

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói:

 

“Ký chủ, tại sao lúc nãy ngài lại xông thẳng vào vậy ạ?”

 

Là một hệ thống chu đáo, nó có chút không hiểu về hành động này của ký chủ.

 

Ký chủ của nó ngoan như vậy, nghe lời như vậy, nó phải tìm hiểu kỹ hơn để không để ký chủ bị thiệt thòi.

 

Tô Yên thắc mắc:

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

“Tại sao không?”

 

“Ờm…”

 

Là một hệ thống, nó bị câu hỏi ngược của ký chủ làm cho đứng hình.

 

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Tiểu Hoa mở lời:

 

“Theo quy tắc của thế kỷ 21, trong giờ học nếu đi trễ, vào lớp phải hô báo cáo ạ…”