Tô Yên chăm chú lắng nghe, sau đó gật đầu:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Được, lần sau mình sẽ nhớ.”
Cô ngoan ngoãn đồng ý.
Hệ thống Tiểu Hoa nghe lời của ký chủ, thắc mắc:
“Ký chủ, ngài không biết ạ?”
“Không biết.”
“Dữ liệu cho thấy, môi trường sống của ngài trước khi trở thành Chủ Thần về cơ bản giống hệt ở đây, lẽ nào ngài chưa từng đi học sao?”
“Chưa từng.”
Nghe câu trả lời của Tô Yên, Tiểu Hoa càng tò mò hơn, sao ký chủ lại không đi học được nhỉ?
“Vậy trước đây ký chủ học tập bằng cách nào ạ?”
“Đọc sách.”
“Ể? Một mình ký chủ có thể đọc hiểu sao ạ?”
“Ừm.”
Ký chủ của nó trả lời rất bình thản.
Là một hệ thống chu đáo, đương nhiên nó sẽ không hỏi nhiều nữa.
Yên lặng một lát.
Cho đến khi ngón tay thon dài, trắng nõn của Tô Yên chạm vào chiếc khuyên tai ngọc trai.
Giọng cô mềm mại, thắc mắc:
“Tiểu Hoa, cậu sẽ luôn ở trong viên ngọc trai này sao?”
“Ký chủ, chỉ cần giá trị thể lực hoặc giá trị dung lượng não của ngài, bất kỳ chỉ số nào đạt tới 7, chúng ta có thể ký kết khế ước. Khi đó tôi có thể dùng ý thức để giao tiếp với ngài.”
“Ồ.”
Tô Yên khẽ đáp.
Hệ thống hiện tại vẫn chưa thể ký kết khế ước với Tô Yên, nên chỉ có thể bám vào chiếc khuyên tai ngọc trai để giao tiếp với cô.
Vì cô để tóc dài, phần lớn thời gian đều xõa ra.
Hơn nữa giọng của Tiểu Hoa rất nhỏ, lại nói ngay bên tai cô, nên dù có người đứng đối diện Tô Yên cũng không thể nghe thấy tiếng của Tiểu Hoa.
Cô khẽ nói:
“Cho mình xem trạng thái các phương diện hiện tại của bản thân.”
Ngay sau đó, trước mắt cô gái hiện lên một dòng chữ màu đỏ:
Giá trị dung lượng não hiện tại của ký chủ: 1
Giá trị thể lực hiện tại của ký chủ: 3
Sau đó cô hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Dung lượng não là 1 có nghĩa là gì?”
Vừa dứt lời, cô gái khẽ nhíu mày.
Ngay sau đó, giọng nói quen thuộc vang lên:
“Ký chủ, ngài bây giờ đừng suy nghĩ gì cả. Một khi ngài suy nghĩ vấn đề vượt quá phạm vi mà não bộ có thể chứa đựng, ngài sẽ bị đau đầu!”
Cô gái chớp đôi mắt hạnh, nhìn chỉ số dung lượng não chỉ vỏn vẹn là 1 của mình:
“Tại sao?”
Tiểu Hoa thở dài giải thích:
“Ngài cần phải bắt đầu mọi thứ lại từ con số không.”
Chẳng trách trên đường đến đây, chỉ cần suy nghĩ một chút là đầu lại đau.
“Tiểu Hoa, cậu bảo mình mua kẹo ăn là vì sao?”
“Ký chủ chắc chắn sẽ thường xuyên bị đau đầu, lúc đau đầu thì ăn một viên kẹo ạ.”
“Ăn kẹo có thể giảm đau sao?”
“Không thể, nhưng có thể an ủi tinh thần cho ngài.”
“Ồ.”
Tô Yên ngoan ngoãn đáp.
Một hệ thống, một ký chủ, một người hỏi, một người trả lời, phối hợp vô cùng ăn ý.
Bây giờ là 9 giờ 10 phút sáng.
Giờ này đã vào học.
Nghe có tiếng bước chân vọng lại, kèm theo giọng nói của các nữ sinh:
“Chị Vũ Phỉ, vừa nãy em nghe người ta nói Khương Nhiên hôm nay đánh nhau với người khác ở ngoài trường đấy.”
Tiếp theo là một giọng nói lạnh lùng:
“Hắn ta đánh nhau còn ít à? Ngoài việc bị ghi lỗi, trường Đế Đô này cũng chẳng dám làm gì hắn.”
“Vậy chị Vũ Phỉ có biết hắn đánh nhau với ai không?”
“Ai?”
“Chính là người theo đuổi chị cuồng nhiệt đó, Doãn Khôn! Chị Vũ Phỉ, chắc chắn là Khương Nhiên ghen rồi!”
“Đừng nói bậy.”
“Sao lại là nói bậy? Chị Vũ Phỉ, chị không biết đâu, hai người họ bình thường chẳng có chút liên quan nào, nếu không phải vì chị thì sao lại làm ầm lên như vậy?”
Tô Yên đứng sát tường, nhìn hai nữ sinh đi tới trước mặt mình.
Một trong hai người có dáng người cao gầy, vẻ mặt lạnh lùng, trông rất xinh đẹp, hai tay khoanh trước ngực, lưng ưỡn thẳng.
Cùng là bộ đồng phục áo sơ mi trắng và chân váy đen, nhưng mặc trên người cô gái này lại thành váy ngắn, mang một vẻ cấm dục khó tả.