Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 312: Tiên Tôn, Nhập Ma (45)



Mười lăm ngày thời gian trôi qua thật nhanh. Ban đầu, Tô Yên cảm thấy Thanh Phong Lĩnh cũng không tệ lắm. Ăn ngon, phong cảnh cũng đẹp. Nhưng nam sủng của nàng vừa đi, liền lập tức vắng lặng xuống.

 

Nàng trầm mặc nhìn cảnh sắc nhạt nhòa ven đường. Nàng cúi đầu, nhìn nhìn bàn tay trắng nõn của mình, trên cổ tay chiếc vòng tay thủy tinh hình giọt mưa thấp thoáng ẩn hiện. Duỗi tay, nhẹ nhàng chạm vào một chút. Giọt mưa trạng thủy tinh, không ngừng lay động.

 

Cho đến khi nàng lên tiếng dò hỏi: “Tiểu Hoa.” “Ký chủ!” “Hôm nay, đó chính là ngày ghi trên bái thiếp đúng không?”

 

“Đúng vậy, Ký chủ!” Một số Thanh tu có danh hào, tất cả đều đổ dồn vào Quan Ninh Cốc. Hơn nữa chuyện này, được truyền ồn ào huyên náo, toàn bộ Tu Tiên giới đều đã biết. Khanh Ngọc Sơn tuyên chiến với Ma giáo Giáo chủ. Trong giới Ma tu, cũng có không ít người đổ xô đến. Môn phái lớn nhất trong Thanh tu, đối đầu với Ma giáo Giáo chủ, chuyện trọng đại lớn như vậy. Làm sao có thể không đến xem?

 

Thế là, vốn dĩ là một nhóm Thanh tu thảo phạt Tô Yên. Bọn họ tính toán nhân cơ hội này làm Tô Yên hoàn toàn c.h.ế.t ở Quan Ninh Cốc. Nào ngờ chuyện này càng lúc càng lớn, Thanh tu, Ma tu đều đổ xô tới. Cứ thế mà thành, ngược lại như là một lần tụ hội long trọng hiếm có của Thanh tu và Ma tu.

 

Giáo chúng Ma giáo cũng từ Nam chí Bắc kéo đến, dám để người ta bắt nạt đến tận đầu, còn dám thảo phạt Giáo chủ bọn họ. Bọn họ tính là cái thá gì??

 

Quan Ninh Cốc, mọi người vây quanh, một sàn đấu vững vàng nổi lơ lửng giữa không trung không hề lay động. Tô Yên mặc áo quần đỏ thẫm, xuất hiện tại nơi bị mọi người vây xem này. Nàng vừa đến, giáo chúng Ma giáo đã quỳ đầy đất: “Cung nghênh Giáo chủ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyên thân tàn nhẫn bạo ngược, nhưng thực lực thì ở đó. Danh tiếng Giáo chủ của nàng, gánh được.

 

Tô Yên từng bước một đi đến vị trí thượng, ngồi xuống. Nàng vừa xuất hiện, chính là tiêu điểm. Người Thanh tu khinh thường, oán giận. Người Ma tu cuồng nhiệt, ngưỡng mộ.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Nàng không nói gì, chỉ là ngẩng đầu nhìn sắc trời. Thời tiết hôm nay không tốt. U ám che phủ, nhìn dáng vẻ, dường như sắp mưa. Ngón tay nàng khẽ véo. Vẫn luôn không nói chuyện.

 

Trong đầu, Tiểu Hoa tinh tế lật xem miêu tả về đoạn này trong truyện tu tiên. Dù sao, trong tiểu thuyết, Tô Yên hôm nay rất thảm. Hủy hoại một thân tu vi, bị người phá hủy đan điền, chỉ còn lại một hơi, từ thiên đường ngã vào bùn lầy. Nhưng nàng là Ma giáo Giáo chủ, tu vi rất cường đại, cho dù đ.á.n.h không lại, cũng có thể chạy thoát. Làm sao lại như thế? Làm sao lại t.h.ả.m như vậy?

 

Tiểu Hoa càng nghĩ càng không hiểu. Rốt cuộc, trong lúc nó lật xem, ngẫu nhiên nhìn thấy một đoạn hồi ức của nguyên thân. Nó lên tiếng: “Ký chủ! Nguyên thân trong trận đại chiến này, bị người hạ độc trong rượu!”

 

Tô Yên đang cầm lấy chén rượu dừng lại. Nàng rũ mắt, nhìn thoáng qua ly lưu ly trong tay mình. Nửa ngày sau, đáp lại: “Ly rượu này, không có độc.”

 

Tiểu Hoa rất khẳng định nói: “Ký chủ, nguyên thân trong sách, hôm nay chỉ uống qua một chén rượu, ngoài ra không còn ăn bất cứ thứ gì. Nhưng nàng trong khoảnh khắc đại chiến, kình khí không thể ngưng tụ, lại toàn thân đau đớn, giống như vạn sâu c.ắ.n cốt. Đau đớn chỉ là thoáng qua, thoáng qua rồi kết thúc, nhưng cao thủ so chiêu, chỉ ở trong nháy mắt, đặc biệt là Nam chủ tên Phượng Dụ kia còn xuất hiện, dẫn đến kết cục thê t.h.ả.m của nguyên thân.”

 

Tô Yên nhéo cái ly, nghe câu nói giống như vạn sâu c.ắ.n cốt kia. Nửa ngày, ngón tay nàng nhúc nhích. Theo sau, một chấm đen xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, là Cổ Vương. Cổ Vương nằm trong tay nàng: “Mắng mắng mắng mắng?” (Gọi lão tử có chuyện gì?)