“Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng.” (Nói trước cho rõ, đừng có lại đem ta bỏ vào trong thân thể người khác làm gián điệp phá sự, lão tử không làm!) Ăn cũng ăn không thoải mái, còn phải luôn luôn nghe lén. Loại chuyện này, đ.á.n.h c.h.ế.t hắn cũng tuyệt đối không có lần thứ hai.
Tô Yên đặt Cổ Vương xuống bên cạnh chiếc lưu ly trản: “Ngươi nhìn xem, rượu này có gì không?”
Cổ Vương liếc mắt một cái, giật mình thân mình: “Mắng mắng mắng mắng mắng mắng mắng?” (Rượu này là cho ai uống?)
“Ta uống.” Tô Yên trả lời.
Cổ Vương hừ lạnh một tiếng: “Mắng mắng mắng mắng mắng mắng.” (Ngươi uống, liền sống không được bao lâu nữa.)
“Vì sao?”
“Mắng mắng mắng mắng mắng mắng.” (Bên trong có một thứ lợi hại.)
Tô Yên nghi hoặc: “So ngươi còn lợi hại?”
“Mắng mắng mắng mắng?!” (Sao có thể?! Lão tử chính là Cổ Vương.)
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói câu giống như vạn sâu c.ắ.n cốt, nàng liền lập tức nghĩ tới cổ độc. Cho nên mới đem tiểu sâu làm ra để kiểm nghiệm. Không ngờ, những người này thật sự hạ cổ độc. Bất quá nghĩ lại, cũng phải. Có thể lăn lộn đến địa vị cao như nguyên thân, thứ thủ đoạn tam giáo cửu lưu nào chưa thấy qua? Hạ độc loại này trò hề, quá non.
Mà cổ độc này thì không giống. Dù ngươi lấy thứ gì nghiệm, cũng không thể nghiệm ra. Quan trọng nhất là, ngay cả người có kinh nghiệm chế tác cổ độc đến, nếu không có phương pháp riêng, cũng không nghiệm ra được. Chỉ là cố tình, lại gặp phải một người mang theo Cổ Vương bên mình. Ân, lần này, liền không giống nhau.
Vô số ánh mắt ngắm nhìn trên người nàng, dù sao nàng là nhân vật chính hôm nay. Nàng biết rõ. Nhưng, ánh mắt nàng dạo qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người một nữ tử đối diện có ánh mắt nóng bỏng và né tránh. Nàng kia khác với người khác, lúc nào cũng nhìn chằm chằm nàng và ly lưu ly trong tay nàng, chỉ cần nàng bưng ly lưu ly lên, ánh mắt nàng kia liền đặc biệt nóng bỏng, tựa hồ rất muốn nàng uống hết.
Tô Yên nhìn thêm hai mắt, chỉ cảm thấy có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó.
Lương Lan Nhất căng thẳng nhìn chằm chằm chiếc lưu ly trản kia, nhìn thấy nữ Ma đầu kia bưng lên, rồi lại đặt xuống. Lòng nàng ta cũng theo đó căng thẳng và thắt lại. Tưởng Phong chủ nói, nữ Ma đầu kia sẽ không phát hiện, dù sao Thực Trùng cổ độc không phải độc dược, căn bản không thể kiểm tra. Nàng ta khó khăn lắm mới hạ được vào chén rượu của Tô Yên, giờ chỉ chờ nàng ta uống hết, cố tình nữ nhân kia lại chậm chạp không có động tác. Làm nàng ta giận đến giậm chân.
Bên kia, trong một sơn động bí ẩn. Phượng Dụ nhắm mắt đả tọa, sắc mặt tái nhợt. Quanh thân một cổ kình khí màu trắng nhạt huyền phù xung quanh. Chỉ là sắc mặt hắn thật không tốt, hơn nữa kình khí di chuyển xung quanh cũng vô cùng bất ổn.
Ngoài sơn động. Chưởng môn Khanh Ngọc Sơn tên là Khanh Thiên. Hắn cau mày nhìn Phượng Dụ chậm chạp chưa xuất quan, mày càng nhăn càng chặt. Phượng Dụ đã bế quan mười lăm ngày, thế mà đến bây giờ vẫn chưa xuất quan, chuyện này không thể nào.
Hắn đem viên Thiên Nguyên đan duy nhất cho Phượng Dụ, hắn đã là Đại Thừa kỳ, lại hướng lên trên đó là Hóa Thần. Đối với người khác mà nói, có lẽ là chuyện thiên phương dạ đàm, nhưng đối với Phượng Dụ mà nói, đây chỉ là một bước thuận theo tự nhiên mà thôi. Tiến vào Hóa Thần kỳ, rất khó, cực kỳ khó, khó đến nỗi cho tới bây giờ, chỉ có cấp bậc đồ cổ vẫn là ở mấy trăm năm trước từng nghe nói có người tiến vào Hóa Thần. Nhưng người này là Phượng Dụ. Trong mắt Khanh Thiên, hắn chính là người được trời cao chiếu cố. Điều phiền toái lớn nhất khi tiến giai, là tâm ma của chính mình. Nhưng Phượng Dụ người này, vô d.ụ.c vô cầu, đâu ra tâm ma mà nói?