Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 322: Tiên Tôn nhập ma (Phần 55)



 

“Ta nhốt hắn lại rồi.”

 

“Hả?? Cái gì??” Độc Lão Nhi kinh ngạc nhìn về phía Tô Yên.

 

Tô Yên cau mày nhìn Độc Lão Nhi: “Không phải ngươi nói hắn đột phá thất bại, có dấu hiệu nhập ma sao? Ta bảo hắn tu luyện bình ổn mấy ngày rồi tính.”

 

Độc Lão Nhi nghe xong, sắc mặt phức tạp. “Vừa về đã nhốt lại rồi? Ngươi có nói gì với hắn không?”

 

Tô Yên suy nghĩ một lát: “Chỉ nói bảo hắn tu luyện mấy ngày thôi.”

 

Hôm đó vì trời mưa, tâm trạng nàng vốn đã không kiên nhẫn, có lẽ cũng đã để lộ ra đôi chút. Tô Yên thầm nghĩ.

 

Độc Lão Nhi nhìn Tô Yên, thở dài. Một thiên tài thanh tu, thanh tâm quả d.ụ.c là chuyện thường tình. Vậy mà kẻ đó lại xuất hiện dấu hiệu nhập ma, chứng tỏ đã có người hoặc vật mà hắn không cách nào buông bỏ được.

 

Ngày đó, Phượng Dụ vừa đột phá thất bại liền chạy tới Quan Ninh Cốc tìm Tô Yên. Hoàn toàn không màng đến tu vi của mình đang hỗn loạn, rất có thể sẽ xảy ra chuyện. Điều đó chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ, Tô Yên chính là tâm ma khiến Phượng Dụ đột phá thất bại.

 

Hơn nữa chuyện hắn lừa gạt thân phận Tô Yên, trong lòng hẳn đang bất an, kết quả vừa bị kéo về, đã bị Tô Yên thiếu kiên nhẫn buông một câu "tu luyện cho tốt". Rồi không gặp nữa.

 

Độc Lão Nhi thầm tính, cứ đối đãi như vậy, vị Phượng Tiên Tôn danh chấn Tu Tiên Giới kia, đừng có nhất thời nghĩ quẩn mà tự bạo đấy.

 

Tô Yên nhìn sắc mặt Độc Lão Nhi, dường như đã hiểu ra điều gì. Nàng lên tiếng: “Ta làm vậy, hắn sẽ gặp nguy hiểm sao?”

 

Độc Lão Nhi trợn trắng mắt, vươn tay định lấy một quả trái cây. “Đó là nam sủng của ngươi, ta làm sao biết hắn nghĩ gì.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tô Yên vươn tay kéo phắt mâm trái cây qua. Độc Lão Nhi vội níu lấy mép mâm trái cây. Cười hì hì, lập tức đổi giọng: “Ta nghĩ, ngươi vẫn nên đi xem sao, chẳng lẽ ngươi không nhớ hắn?”

 

Tô Yên rũ mắt xuống. Sở dĩ lúc đó bảo hắn bế quan tu luyện, cũng là vì chính nàng không thể bình tĩnh lại. Giờ đây, trời đã tạnh mưa, dường như cũng không còn gì phải e dè nữa.

 

Bên cửa đại điện, Phượng Dụ đứng đó. Trên tay bưng một cái khay. Hắn đã khôi phục lại dáng vẻ ngày xưa, thanh lãnh cao ngạo. Hơi thở quanh thân cũng đã ổn định. Dường như, tất cả đã trở lại bình thường.

 

Chỉ là. Phượng Dụ nắm chặt khay, nhìn ra xa, thấp thoáng thấy Độc Lão Nhi và Tô Yên đang giằng co mâm trái cây trong đình hóng gió. Độc Lão Nhi cười lấy lòng, tuy không nhìn rõ biểu cảm của Tô Yên, nhưng có thể cảm nhận được nàng không hề bài xích.

 

Con ngươi đen láy thăm thẳm, không nhìn ra rốt cuộc hắn đang nghĩ gì. Bàn tay run lên một thoáng, rồi chợt nắm chặt. "Rắc" một tiếng, mép khay lõm xuống.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Hơi thở quanh thân hắn tỏa ra, không còn là thứ kình khí màu trắng nhạt gần như trong suốt như trước nữa. Mà biến thành màu đen, tựa như có thứ gì đó đang cuồn cuộn bên trong.

 

Đúng lúc này, Tô Yên dường như cảm nhận được sự tồn tại của hắn, từ xa nhìn lại. Phượng Dụ lập tức thu liễm hơi thở, cúi đầu, vẫn là dáng vẻ trích tiên thanh lãnh ấy.

 

Trong khoảnh khắc cúi đầu, hắn nhếch lên một nụ cười nhạt, không rõ là đang cười chính mình, hay đang cười điều gì. Hắn, Phượng Dụ, đã nhập ma.

 

Những người thanh tu khác, luôn phải đối kháng với tâm ma, ròng rã mấy năm, thậm chí mười mấy năm. Còn hắn, chỉ ba ngày, đã không thể khống chế được tâm ma nữa.

 

Từng cảnh tượng Tô Yên mím môi lạnh nhạt rời đi, cảnh tượng nàng cười nói vui vẻ bên nam nhân khác. Chỉ cần nghĩ đến đây, hắn liền muốn g.i.ế.c hết tất cả những kẻ dám đến gần Tô Yên.

 

Hắn không ngừng tự nhủ, rằng hắn đến là để cầu xin Tô Yên tha thứ. Nàng đối xử không tốt với hắn, là điều dĩ nhiên, vì hắn đã lừa dối nàng.