Ba ngày qua, hắn đã tự thuyết phục mình hết lần này đến lần khác. Nhưng vẫn không thể nào quên được, lúc Tô Yên đưa hắn đến trắc điện, cái phản ứng cố nén sự thiếu kiên nhẫn và muốn mau chóng thoát khỏi hắn.
Hắn đã đợi ba ngày, hắn nghĩ, đợi Tô Yên nguôi giận, nhất định sẽ đến tìm mình. Nàng vẫn không hề đến. Rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được, phải bước ra khỏi trắc điện.
Hắn đến nhà bếp, làm một ít thức ăn. Hắn nhớ nàng. Muốn nói chuyện với nàng, cho dù nàng không để ý đến mình, chỉ cần được nhìn nàng cũng tốt rồi.
Chỉ là, không biết từ lúc nào, Độc Lão Nhi đã đến đình hóng gió. Tiếng cười đáng ghét đó, Tô Yên dường như, rất thích ở cùng Độc Lão Nhi.
Hình ảnh như ác mộng trong đầu trùng khớp với hiện thực, hắn gần như không thể khống chế nổi sát ý của mình. Kẻ này, thật đáng ghét.
Trong đình hóng gió, Tô Yên xua tay, ra hiệu Độc Lão Nhi rời đi. Ánh mắt nàng bất giác nhìn về phía cửa trắc điện.
Độc Lão Nhi nhìn theo tầm mắt của nàng. Liền thấy Phượng Dụ. Hắn hừ lạnh. Khỉ thật, đám người thanh tu các ngươi, đều giỏi giả vờ giả vịt như vậy sao? Nhìn từ xa, thấy Phượng Dụ cúi đầu, còn tưởng hắn chịu ấm ức lắm.
Độc Lão Nhi khinh thường, phất tay áo, lười phản ứng với hai người này. Hắn tự ôm mâm trái cây, c.ắ.n một miếng, rồi bỏ đi thẳng.
Độc Lão Nhi vừa đi, Tô Yên vẫn không nhúc nhích. Mà ngồi đó chờ. Thỉnh thoảng nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía trắc điện.
Trong đầu, Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, ngài yên tâm, hắn nhất định sẽ qua đây, hơn nữa hắn còn sẽ cực lực lấy lòng ngài, ngoan ngoãn phục tùng ngài, hy vọng ngài bỏ qua chuyện cũ.” Dù sao thì cả chồng sách kia, nó xem đâu phải vô ích.
Tô Yên ngồi trên ghế, gật đầu ừ một tiếng. Sau đó liền ngồi đó chờ.
Đợi khoảng một nén nhang. Rốt cuộc, Phượng Dụ bưng khay đi tới.
Tiểu Hoa nhắc nhở: “Ký chủ, ngài không thể nuông chiều hắn như vậy, chính ngài đã nói, làm sai thì phải bị phạt, thưởng phạt phân minh, mới có quy củ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Tô Yên gật đầu: “Ừ.”
Tiểu Hoa nghe ký chủ đồng ý, mới thở phào nhẹ nhõm. A, may mà ký chủ không vì thích Phượng Dụ mà quên mất nguyên tắc.
Phượng Dụ vận thanh y, bước lên bậc thang của đình hóng gió. Gió nhẹ thổi qua, càng tôn lên vẻ thanh lãnh như trích tiên của hắn.
Chỉ thấy, yết hầu Phượng Dụ khẽ trượt, môi mỏng mấp máy: “Giáo chủ, nên dùng bữa rồi.” Giọng hắn hơi trầm, có chút khàn khàn.
Tô Yên nhìn hắn, rất nghiêm túc: “Ngươi không cần gọi ta là giáo chủ nữa.”
Lời nàng vừa dứt, thân thể Phượng Dụ cứng đờ. Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Yên, tay run lên một chút, nhưng hắn che giấu rất kỹ. Không nói là tốt, hay không tốt. Chỉ đặt thức ăn lên bàn đá.
Tô Yên cầm đôi đũa ngọc, gắp một miếng thịt bò mềm, đưa vào miệng. Tay nàng dừng lại một chút, chậm rãi nuốt miếng thịt bò xuống. Sau đó, đặt đũa xuống.
Khẩu vị của Tô Yên trước nay vẫn tốt, đặc biệt là các món thịt, lại càng thích. Kết quả, lần này, thế mà chỉ ăn một miếng rồi ngừng.
Hắn lên tiếng: “Là cảm thấy khó ăn sao?”
Tô Yên lắc đầu, lướt mắt qua mâm thức ăn rồi không nhìn nữa. Chỉ nói: “Chưa đói.”
Nói xong, liền im lặng. Ba ngày nay, Tô Yên chỉ uống chút nước, bụng rỗng, chưa ăn gì. Vì tâm trạng bực bội, nên không thấy đói. Ba ngày không dính dầu mỡ, nên khi ăn miếng thịt bò này, liền thấy nôn nao.
Mùi thịt bò lại thoảng tới. Tô Yên ngửi thấy, nhíu mày: “Đem đi đi.”