Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 324: Tiên Tôn nhập ma (Phần 57)



 

Phượng Dụ cứng đờ người. Nàng đang chê thức ăn, hay là đang chán ghét chính mình?

 

Món ăn này là đầu bếp nữ trong bếp tự tay dạy, bà ấy nói, hương vị ngon hệt như bà ấy làm. Tô Yên xưa nay vẫn thích những món này. Món ăn yêu thích không đổi. Vậy thì thứ nàng chán ghét, chỉ có thể là chính mình.

 

Nàng không muốn nhìn thấy mình sao? Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu, hắn không thể ngăn mình ngừng nghĩ. Mình, bị nàng chán ghét rồi. Nhận thức này, khiến tim Phượng Dụ từng cơn đau âm ỉ.

 

Hắn bước lên, vươn tay, nắm lấy tay Tô Yên. Khom lưng, đối diện ngang tầm mắt nàng. Đôi con ngươi đen láy ấy, mang theo cố chấp và nóng rực. “Ngươi không được, chán ghét ta.”

 

Hắn kìm nén hồi lâu, mới nói ra được một câu. Nghe qua, chẳng giống chút nào là nhận sai dỗ dành, mà càng giống uy hiếp.

 

Biết sao được, Phượng Dụ cả đời này, chưa từng cúi đầu. Làm sao biết nói mấy lời này?

 

Lời vừa dứt, Tô Yên trầm mặc. Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, nắm thật chặt. Hàng mi rũ xuống, hắn chậm rãi kéo tay nàng, đặt lên lồng n.g.ự.c mình. “Chỉ cần ngươi muốn, đều có thể.”

 

Giọng nói khàn khàn, cảm xúc ẩn chứa bên trong, Tiểu Hoa nghe không hiểu. Nhưng Tô Yên, nàng hiểu. Hắn thừa nhận hắn sai, muốn đánh, muốn g.i.ế.c, muốn lăng nhục, hắn đều chấp nhận. Chỉ là không thể, rời xa hắn.

 

Nói xong, hắn mấp máy môi mỏng, lại muốn nói rồi lại thôi. Hồi lâu, thấy Tô Yên không có bất kỳ phản ứng nào. Sống lưng Phượng Dụ cứng lại, hắn nhắm mắt. Đang định nói.

 

Bỗng nhiên, một đôi môi mềm mại đỏ mọng, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn. Tiếp đó, Tô Yên ôm lấy cổ hắn, cả người ngã vào lòng hắn.

 

Nàng nhìn hắn, rất nghiêm túc, từng câu từng chữ: “Ta nghĩ, ngươi có chút nhận thức không rõ ràng về bản thân.” Nàng dừng một chút: “Ngươi đối với ta, rất quan trọng. Giống như, ngươi thích ta nhường nào, thì ta cũng thích ngươi nhường đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phượng Dụ nghe nàng nói, tim run lên, nỗi đau đớn như bị d.a.o cùn cứa vào, dường như đã được mấy lời này của nàng xoa dịu.

 

Tô Yên nói xong, l.i.ế.m liếm khóe môi. Từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa dâu. “Mấy ngày nay ta không ăn cơm, không thích mùi thức ăn này. Bây giờ, đưa ta đi ăn cơm.” Nói rồi, nhét viên kẹo sữa vào miệng Phượng Dụ.

 

Hương sữa dâu tây tan ra trong khoang miệng. Như muốn ngọt lịm vào tận tim. Tiếp đó, Tô Yên lại lấy ra một viên, tự cho mình ăn.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Tiểu Hoa nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể tin nổi. Tại sao ký chủ, lại tha thứ cho hắn rồi?? Hắn, hắn mới nói có hai câu! Tiểu Hoa lật vội mấy cuốn tiểu thuyết vỡ lòng. Làm gì có nữ chính nào dễ dỗ như vậy chứ???

 

Phượng Dụ ôm chặt Tô Yên, đứng dậy, đi về phía cung điện.

 

Tiểu Hoa không nhịn được hỏi: “Ký chủ, sao ngài lại tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy??” Nguyên tắc đâu rồi? Thưởng phạt phân minh đâu rồi?? Hắn mới nói có hai câu, ký chủ đã không định truy cứu nữa???

 

Một lúc lâu sau, mới nghe Tô Yên lên tiếng: “Ta không thể bắt nạt hắn nữa.”

 

Tiểu Hoa vừa nghe, tức muốn hộc máu. Bắt nạt hắn??? Hắn bị bắt nạt chỗ nào?? Chỉ nói hai câu mà nó còn nghe không hiểu. Bị bắt nạt chỗ nào chứ??

 

Tô Yên không trả lời Tiểu Hoa nữa, dường như, việc nói hay không nói với Tiểu Hoa cũng không quan trọng. Vừa rồi Tô Yên đã ngắt lời Phượng Dụ. Bởi vì nàng biết, nếu hắn mở miệng lần nữa, chính là hèn mọn.

 

Không, từ lúc hắn nói câu đầu tiên, đã mang theo sự cầu xin rồi. Hắn nói hắn chỉ cần nàng ở bên cạnh. Hắn nói chỉ cần nàng muốn, cái gì hắn cũng có thể cho, bao gồm cả mạng sống.