Mà nhiều thêm một tia sát khí, và một tia thỏa mãn. Dáng vẻ của hắn, gần như chỉ cần liếc mắt là có thể kết luận, hắn không còn là người thanh tu nữa.
Tưởng Tùng đang định châm chọc mỉa mai vài câu. Phượng Dụ nhướng mắt, lướt qua Tưởng Tùng. Nhìn hắn hồi lâu, môi mỏng thốt ra: “Ngày đó ở Quan Ninh Cốc, ngươi chính là kẻ tên Tưởng Tùng đứng dưới đài?”
Tưởng Tùng không trả lời, hắn châm chọc lại: “Thiên tài thiếu niên, Phượng Tiên Tôn của chúng ta, vì một nữ ma đầu, mà sống dở người dở quỷ, các ngươi có tư cách gì đến chỉ trích ta?”
Con ngươi Phượng Dụ thăm thẳm: “Ta không phải đến để chỉ trích ngươi.”
Trong mắt Tưởng Tùng tràn ngập tơ máu, hoàn toàn không tin. Tiếp đó liền nghe câu tiếp theo của Phượng Dụ: “Ta đến để g.i.ế.c ngươi.”
Dứt lời, một mũi băng nhận ánh nước "vèo" một tiếng, không biết xuất hiện từ đâu, "phập"! Một kiếm đ.â.m vào n.g.ự.c Tưởng Tùng. Giây tiếp theo, Tưởng Tùng ngã xuống đất, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Khanh Thiên sắc mặt phức tạp nhìn Phượng Dụ đột nhiên xuất hiện. “Ngươi và nữ Ma giáo giáo chủ kia...” Hắn muốn nói lại thôi.
Phượng Dụ cười nhạt, chỉ là thần sắc trong mắt sâu kín, mang theo sự cố chấp mãnh liệt: “Nàng đã đồng ý, sẽ ở bên ta, mãi cho đến c.h.ế.t.”
Khanh Thiên đỡ trán, nhìn bộ dạng như vừa có được chí bảo thiên hạ của Phượng Dụ. Nghĩ đến Khanh Ngọc Sơn, trăm năm mới ra được một thiên tài như vậy, lại vì một chỉ thị sai lầm của hắn, mà để nữ ma đầu kia đào mất mầm non tốt nhất của Khanh Ngọc Sơn. Mà cái mầm non tốt nhất này, lại còn cảm thấy mình ở bên nữ ma đầu kia, là mình đã chiếm được món hời lớn.
Nghĩ đến đây, Khanh Thiên tức đến muốn hộc máu. Hắn bực bội: “Ngươi đã ở bên nữ ma đầu kia rồi, còn về đây làm gì??!”
Phượng Dụ nhìn Khanh Thiên, hồi lâu mới lên tiếng: “Về báo với ngươi một tiếng, gạch tên ta khỏi Khanh Ngọc Sơn đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khanh Thiên nghe vậy, bước chân lảo đảo, trước mắt tối sầm lại: “Ngươi, Phượng Dụ!”
Chỉ là tiếp đó, Khanh Thiên không nói nên lời nữa. Liền thấy, trong tay Phượng Dụ vận khởi một luồng kình khí màu đen.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Phượng Dụ nghiêng đầu, dường như cảm thấy có chút thú vị: “Ngươi cảm thấy, ta còn có thể ở lại Khanh Ngọc Sơn sao?”
Khanh Thiên sững sờ: “Ngươi bị tâm ma khống chế?? Hoàn toàn nhập ma rồi?”
Phượng Dụ không nói. Hiển nhiên, sự thật trước mắt đã nói lên tất cả.
Khanh Thiên, nhíu mày, biểu tình nghiêm túc: “Ngươi ở lại Khanh Ngọc Sơn, ta sẽ nghĩ cách trừ tận gốc tâm ma cho ngươi.”
Phượng Dụ cười, nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại mang theo ánh sáng nóng rực: “Sao ngươi lại không hiểu nhỉ? Ta không muốn trục xuất tâm ma, Khanh Thiên à.”
Tâm ma của hắn chính là Tô Yên, Tô Yên chính là tâm ma của hắn. Bảo hắn trục xuất Tô Yên khỏi lòng mình, khôi phục lại những ngày tháng thanh tâm quả d.ụ.c như trước kia?? Chậc. Hắn nhớ tới dáng vẻ Tô Yên ngủ trong lòng mình trước khi ra ngoài sáng nay. Trục xuất tâm ma? Đừng nói đùa. Hắn vất vả lắm mới có được nàng.
Thân thể Khanh Thiên chấn động, hồi lâu không nói nên lời.
Phượng Dụ nghĩ, mình đã dặn dò xong, lúc này, Tô Yên cũng nên tỉnh rồi. Ừm, hắn nên trở về tìm giáo chủ của hắn thôi. Tiếp đó, không một tia lưu luyến, hắn xoay người ngự kiếm bay đi.
So với những chuyện nhàm chán này, vẫn là ở bên giáo chủ của hắn thú vị hơn. Mà lúc mới bắt đầu, trong giáo còn vì nam sủng của giáo chủ biến thành Phượng Tiên Tôn danh chấn thiên hạ, mà có chút tò mò. Nhưng thời gian dài mới phát hiện, dường như cũng không khác gì trước kia.
Giáo chủ đại nhân nhà mình vẫn sẽ ngã vào lòng Phượng Dụ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chẳng thiếu thứ gì. Phượng Dụ vẫn trước sau như một tính tình tốt, không, phải nói là, trước sau như một vô cùng hưởng thụ sự thân mật của giáo chủ nhà mình.