Đối với hạ nhân hầu hạ mà nói, giáo chủ không còn hành hạ người hầu nữa, đây là điều vô cùng đáng mừng. Chỉ là khổ cho Phượng Tiên Tôn, ngày ngày đều bị giáo chủ áp bức, trong cung điện kia, đêm đêm sanh tiêu, thỉnh thoảng còn ban ngày ban mặt đã bị giáo chủ đè lên giường.
Chúng hạ nhân đều cảm thán. Phượng Tiên Tôn xả thân quên mình, vì cứu người trong thiên hạ, lấy thân nuôi ma. Tinh thần không biết sợ hãi như vậy, quả nhiên không hổ là Phượng Tiên Tôn!!
Ngày tháng, dường như cứ thế trôi qua. Cho đến một năm sau.
Một ngày nọ, Tô Yên đang ăn trái cây ở đình hóng gió. Phượng Dụ trở về cung điện một chuyến. Lúc ấy, vốn dĩ, mọi thứ vẫn như thường ngày.
Chỉ là ngay sau đó, Tô Yên chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c tê rần. Tiếp theo là cơn đau dữ dội. Thân hình nàng loạng choạng, sắc mặt trắng bệch đi.
Khi Phượng Dụ cầm một đĩa trái cây khác đã rửa sạch đi đến đình hóng gió, liền thấy sắc mặt Tô Yên trắng bệch dọa người, thân hình lắc lư, giây tiếp theo như muốn ngã xuống. Tim Phượng Dụ không hiểu sao "lộp bộp" một tiếng.
Hắn ném mâm trái cây trong tay, chạy về phía Tô Yên. Ngay sau đó, Tô Yên ngã sang một bên. Giây tiếp theo, ngã vào lòng Phượng Dụ. Nàng thậm chí có thể nghe rõ, giọng Phượng Dụ sợ hãi run rẩy gọi tên nàng.
Nàng chớp chớp mắt, thần sắc đã không còn tỉnh táo. Tay, chậm rãi đặt lên tay Phượng Dụ. Tiếp đó, cơn đau nhức ập đến. Nhắm mắt lại, hoàn toàn không còn hô hấp.
Chờ đến khi Tô Yên có ý thức trở lại, nàng phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung. Là ở trong một hầm băng. Cúi đầu nhìn xuống, Phượng Dụ một thân bạch y, trong lòng ôm một nữ tử áo đỏ, lẩm bẩm tự nói như kẻ ngốc.
Nữ tử áo đỏ sắc mặt tái nhợt, thân thể không còn chút sức sống, rõ ràng là đã c.h.ế.t. Nhưng Phượng Dụ dường như không quan tâm, lẩm bẩm một lúc, liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nữ tử kia. Từng chút một, phảng phất như đang ôm một khối trân bảo tuyệt thế, vừa muốn liều mạng ôm chặt lấy nàng, lại sợ nàng vỡ tan.
Tô Yên nhìn, nàng vươn tay, muốn chạm vào hắn. Nhưng tay lại trực tiếp xuyên qua thân thể Phượng Dụ, mà Phượng Dụ, dường như cũng không nhìn thấy nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng lên tiếng: “Tiểu Hoa, giải thích đi.”
Tiếp đó, liền nghe thấy giọng Tiểu Hoa: “Ký chủ, Tiểu Hoa cũng vừa mới biết, cái đó, ngài là nhân vật trong sách, vai ác đó c.h.ế.t vào đúng thời điểm này, nên ngài cũng c.h.ế.t theo.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Ta bây giờ là linh hồn sao?” “Ừm... xem như vậy.”
“Tại sao ta vẫn còn ý thức?” Theo như trước đây, sau khi nàng c.h.ế.t, đáng lẽ phải đến vị diện nhiệm vụ tiếp theo.
Tiểu Hoa do dự lên tiếng: “Ký chủ, ngài còn nhớ nguyện vọng mà nam chủ Phượng Dụ đã ước không? Hắn hy vọng ngài luôn ở bên hắn, mãi cho đến khi c.h.ế.t.”
Tô Yên: “Ý ngươi là, ta sẽ cứ như vậy bầu bạn với hắn cho đến khi hắn c.h.ế.t?” “Đúng vậy, ký chủ.”
“Sẽ kéo dài bao lâu?” “Ừm... trong sách viết, nam chủ Phượng Dụ cuối cùng đã thành tiên, đạt được thần hồn thể bất tử bất diệt.”
Tô Yên: “……”
Tiểu Hoa vội nói thêm: “Nhưng mà, nam chủ đã nhập ma, hắn không thể nào tu tiên được nữa. Cho nên theo lý mà nói, hẳn là sẽ dừng lại vào ngày hắn thành tiên.”
“Hắn khi nào thành tiên?” “Một trăm năm sau.”
Tô Yên lại một lần nữa rơi vào trầm mặc. Nàng tuy đang nói chuyện với Tiểu Hoa, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn Phượng Dụ. Nàng có thể nghe rõ Phượng Dụ đang nói gì. Hắn đang từng câu từng câu kể lể tình yêu của hắn đối với mình. Đó là những lời mà trước đây chưa bao giờ hắn mở miệng nói.
Ngày thường, Phượng Dụ luôn thích hỏi Tô Yên thích hắn đến nhường nào. Sau đó vin vào đó mà tìm cách chiếm tiện nghi của nàng. Giờ đây, nghe những lời thành kính mà tuyệt vọng đến vậy của hắn.