Đột nhiên có một cô gái đẩy cửa bước vào, khiến mọi người đều sững sờ.
Tô Yên chớp mắt, đứng ở cửa, ánh mắt chậm rãi lướt qua những người có mặt.
Trong lúc mọi người đang nghi hoặc.
Khương Nhiên đột nhiên đứng dậy, sải bước đến trước mặt Tô Yên, kéo tay cô đi vào trong.
Sau đó hỏi:
“Sao lại chậm vậy?”
Vừa nói, vừa đi đến chỗ ngồi bên cạnh.
Có lẽ vì không mặc đồng phục và ánh đèn trong phòng KTV hơi tối, nên ban đầu Trình Tinh Dương và những người khác không nhận ra đây là Tô Yên.
Đợi đến khi thấy Khương Nhiên kéo người qua, lập tức ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Tô Yên.
Tô Yên l.i.ế.m môi, có chút mới mẻ và tò mò đánh giá xung quanh.
Tiểu Hoa ở trong chiếc khuyên tai lên tiếng hỏi:
“Ký chủ, ngài chưa từng đến đây à?”
“Chưa từng.”
“Theo dữ liệu cho thấy, KTV là nơi tụ tập tiêu khiển được giới trẻ yêu thích nhất. Tại sao ngài lại chưa từng đến?”
Tô Yên nhẹ nhàng nắm chặt một góc chiếc hộp màu hồng trong tay:
“Tôi không có bạn bè, cũng sẽ không tham gia các buổi tụ tập của người khác.”
Giọng cô rất nhẹ, rất thanh thoát.
Tiểu Hoa nghe xong, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Sau đó, chiếc hộp quà trong tay Tô Yên đã biến mất, thay vào đó là một ly nước chanh.
Ngẩng đầu lên, Khương Nhiên đang ngồi bên cạnh cô, ngắm nghía chiếc hộp quà mà cô mang đến.
Đôi mắt đen láy nhìn cô, giọng điệu lười biếng trêu chọc:
“Đây là cái gì?”
Tô Yên thành thật trả lời:
“Quà.”
“Cho ai?”
“Người có sinh nhật.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Vừa rồi em nói lát nữa mới vào, là để đi mua cái này à?”
“Đúng vậy.”
Cô gật đầu.
Đây là do Tiểu Hoa nói với cô, nói rằng tham gia sinh nhật của người khác, phải tặng quà để tỏ lòng chúc mừng.
Khương Nhiên nắm chặt món quà một lúc lâu, rồi đột ngột liếc nhìn Mập đang ngồi bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khiến Mập giật mình, suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Tô Yên định đưa tay lấy lại món quà mà mình đã chọn rất lâu.
Kết quả bị Khương Nhiên tiện tay đặt ra sau lưng hắn, che chắn kín mít:
“Tôi sẽ chuyển cho cậu ta giúp em.”
Nói rồi, hắn nâng ly nước chanh trong tay Tô Yên, đưa đến bên miệng cô:
“Uống nước trái cây đi.”
Một loạt động tác, tự nhiên không chút gượng ép.
Đã thành công chặn lại những lời mà Tô Yên định nói.
Ở bên trái Khương Nhiên, Diêu Vũ Phỉ một mình ngồi đó, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Tô Yên.
Tức đến mức chỉ có thể dậm chân.
Trình Tinh Dương và đám bạn chí cốt cũng kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Khương Nhiên còn có thể có bộ dạng này sao??
Từ lúc Tô Yên xuất hiện, đôi mắt đó chưa từng rời đi.
Vừa rồi còn một bộ dạng chán chê, lười biếng không thèm để ý.
Thoáng chốc đã trở nên vừa quyến rũ vừa ngổ ngáo, lời nói cử chỉ đều có thể nhìn ra sự nóng rực trong đáy mắt và sự mờ ám với Tô Yên.
Hai người họ thì không coi ai ra gì.
Nhưng lại làm khổ những người khác.
Người tinh ý đều biết, Diêu Vũ Phỉ đến đây là vì Khương Nhiên.
Bây giờ bị bỏ rơi ở một bên, cô ta tức đến mức “bùm” một tiếng, đặt mạnh ly rượu trong tay lên bàn.
Không khí lập tức trở nên xấu hổ.
Trình Tinh Dương cười đứng dậy, khuấy động không khí.
“Người cũng gần đủ rồi, ở đây hát hò không có gì vui, hay là chơi Thật hay Thách đi.”
Anh ta vừa hô hào, tất cả mọi người đều gật đầu hăng hái tham gia.
Trình Tinh Dương mặt mày tươi cười, thành công chen vào giữa Khương Nhiên và Tô Yên đang nói chuyện phiếm không coi ai ra gì.
Trình Tinh Dương không dám nhìn Khương Nhiên, quay đầu trực tiếp nói với Tô Yên trông có vẻ dễ nói chuyện:
“Bạn học Tô Yên, tôi là Trình Tinh Dương.”
“Chào cậu.”
Tô Yên ngoan ngoãn nói.
Trình Tinh Dương thả lỏng một chút:
“Thật hay Thách, bạn học Tô Yên có muốn chơi không?”