Phải nhanh chóng tìm được Tiểu Hoa mới được.
Tại một phòng bệnh nào đó của bệnh viện XX.
Khương Nhiên nửa dựa vào giường bệnh, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu.
Xác nhận đối phương đã cúp máy.
Đột nhiên hắn giơ tay, “bốp” một tiếng, chiếc điện thoại bị ném vào tường vỡ tan tành.
Tiếng động lớn như vậy, Trình Tinh Dương và đám người vừa mới đến cửa, hoảng sợ.
Vội vàng mở cửa vào xem bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Trình Tinh Dương vừa thấy Khương Nhiên còn dựa vào giường bệnh, mặc đồ bệnh nhân, lửa giận rõ ràng.
Lại nhìn chiếc điện thoại bị ném vỡ nát.
Đám người vốn đi theo Trình Tinh Dương, sau khi xác nhận tình hình, trực tiếp đưa tay đẩy Trình Tinh Dương đang đứng phía trước vào phòng bệnh.
Sau đó vẻ mặt nịnh nọt cười:
“Bọn em ở cửa chờ, anh Khương là người bệnh, nhiều người vào cũng không tốt.”
Nói rồi, “cạch” một tiếng, cửa phòng bệnh bị đóng chặt lại.
Trình Tinh Dương đứng ở cửa phòng bệnh cứng đờ một lúc lâu, mới phản ứng lại mình đã bị người ta bán đứng.
Đại não c.h.ế.t máy một lúc lâu.
Cho đến khi Khương Nhiên nhướng mi, liếc về phía anh ta:
“Có việc gì?”
Trình Tinh Dương cười như một đóa hoa hướng dương:
“Không, không phải, tôi đến đây xem cậu…”
Lời còn chưa nói xong, ánh mắt Khương Nhiên đã dời đi, nói:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Cậu có thể đi được rồi.”
Giữa mày toàn là vẻ thiếu kiên nhẫn.
Trình Tinh Dương thật sự rất muốn đi!!!
Anh ta liếc nhìn chiếc điện thoại bị ném vỡ.
Trong đầu trống rỗng lập tức hiện lên cảnh Tô Yên hỏi xin số điện thoại của Khương Nhiên.
Thế là buột miệng nói ra:
“Sáng nay, bạn học Tô Yên vừa mới xin tôi số điện thoại của cậu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đôi mắt Khương Nhiên sâu thẳm, nhìn anh ta.
Trình Tinh Dương giơ hai tay qua đầu, ra vẻ vô tội:
“Cậu còn không cho người ta, tôi cũng không định nói cho cô ấy. Nhưng bạn học Tô Yên hình như rất cấp thiết muốn tìm cậu, không có cách nào, chỉ có thể nói cho người ta thôi.”
Nghe được câu “cấp thiết muốn tìm hắn” của Trình Tinh Dương, ánh mắt Khương Nhiên lóe lên một chút.
Nhìn ra Khương Nhiên đang trầm tư, Trình Tinh Dương tấn công tới:
“Lỡ như cô ấy có chuyện rất quan trọng gọi điện cho cậu, thì làm sao?”
Khương Nhiên mí mắt cụp xuống, ánh mặt trời chiếu vào, soi rọi lên người hắn, khiến sắc mặt hơi tái nhợt, có chút khí sắc.
Một lúc lâu sau, mới nghe thấy hắn nói:
“Cô ấy không có chuyện quan trọng.”
Không giải thích gì, Khương Nhiên đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Cũng không biết là đang nói cho Trình Tinh Dương nghe, hay là đang nói cho chính mình nghe.
Trình Tinh Dương lập tức hiểu ra nguyên nhân Khương Nhiên đang suy sụp đột nhiên lại phẫn nộ như vậy.
Chắc chắn là, Tô Yên đã gọi điện cho hắn.
Hai người mỗi người nói một câu không liên quan, rồi cúp máy?
Trình Tinh Dương nhặt chiếc điện thoại bị ném hỏng lên, chậc chậc hai tiếng.
Còn chưa kịp nói gì, người nằm trên giường đột nhiên rút kim tiêm trên tay ra, xuống giường.
Hành động bất ngờ khiến Trình Tinh Dương lùi lại hai bước.
Cười hắc hắc:
“Lão đại, này, chuyện số điện thoại của cậu, cũng không thể trách tôi được.”
Anh ta tưởng Khương Nhiên đột nhiên xuống giường là muốn đánh mình, vội vàng giải thích.
Nào ngờ, Khương Nhiên cũng không thèm nhìn anh ta.
Nhíu mày, túm lấy bộ quần áo đặt bên cạnh rồi vào nhà vệ sinh.
Đợi đến khi thấy Khương Nhiên mặc đồng phục đi ra, Trình Tinh Dương sững sờ, giọng đột nhiên cao lên một chút:
“Cậu đừng nói với tôi, cậu bây giờ muốn đi học đấy?!”
Nửa đêm hôm qua, mới bị ngộ độc cồn đưa vào bệnh viện, hôm nay đã định đi học?
Từ khi nào, đồng chí Khương Nhiên trời hành đất lở này lại yêu học tập như vậy?
Khương Nhiên rất ít khi động vào rượu, hắn bị dị ứng cồn nhẹ.