Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 64: Nam chính trùm trường, có điểm cuốn hút 63



Uống vào, tuy sẽ không có tổn thương gì lớn, nhưng sẽ hơi khó chịu.

 

Đêm qua uống hỗn hợp cả rượu vang và rượu mạnh quá nhiều, mới xảy ra chuyện.

 

Bây giờ không có gì đáng ngại, nhưng bác sĩ nói vẫn phải ở lại bệnh viện quan sát hai ngày.

 

Này, Trình Tinh Dương muốn ngăn hắn.

 

Nhưng trong lúc suy nghĩ, Khương Nhiên đã đẩy cửa phòng bệnh đi ra ngoài.

 

Trường cấp ba Đế Đô.

 

Trưa chuông tan học vang lên.

 

Tô Yên từ trong lớp đi ra, không đi về phía nhà ăn, mà rẽ vào bãi cỏ.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Cô dù sao cũng phải tìm lại Tiểu Hoa.

 

Thời tiết sau cơn mưa, luôn khiến người ta vui vẻ thoải mái.

 

Ánh nắng sau giờ Ngọ chiếu lên người cô, bộ dạng yên tĩnh gầy yếu như thể đang phát ra ánh sáng.

 

Cô cúi người, đứng trên cỏ, cẩn thận tìm kiếm.

 

Mái tóc buông xuống, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy bộ dạng cắn môi bối rối của cô.

 

Khi Khương Nhiên vào trường, chính là nhìn thấy cảnh này.

 

Đôi mắt hắn lướt qua thân hình nhỏ gầy đó, không kiểm soát được mà đi qua.

 

Tô Yên đang tìm kiếm, lùi lại một bước, cơ thể va phải người.

 

Cô đứng dậy, quay đầu lại nhìn.

 

Khương Nhiên hai tay đút túi quần, đứng đó, bộ dạng lười biếng, không nhìn ra cảm xúc trên mặt hắn.

 

Cô l.i.ế.m môi, chớp mắt, giọng mềm mại vang lên:

 

“Xin lỗi, va vào anh.”

 

Khương Nhiên nghe xong, nheo mắt lại một chút.

 

Cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.

 

Giọng nói trầm thấp lười biếng:

 

“Ngoài cái này ra, không có gì khác muốn xin lỗi tôi à?”

 

Cô chớp mắt, suy nghĩ một lúc, thành thật hỏi:

 

“Ví dụ như sao ạ?”

 

Khương Nhiên thấy vẻ mặt vô tội của cô, một bộ dạng hoàn toàn mờ mịt.

 

Hắn đưa tay, véo vai cô, kéo mạnh lại gần mình.

 

Tô Yên bất ngờ không kịp đề phòng, bước chân lảo đảo tiến lên.

 

Mái tóc lướt qua khóe môi hơi tái nhợt của hắn.

 

Lần này, hai người đứng rất gần.

 

Biểu cảm nhỏ nhất, đều có thể bị đối phương nhìn thấy trong ánh mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lúc này, Tô Yên chợt nhớ ra, hôm qua hình như hắn đã tức giận vội vàng rời đi, một quyền đánh vào tường.

 

Ánh mắt cô không nhịn được liếc nhìn tay phải của hắn, bàn tay đó đang được băng bó, trông có vẻ hơi nghiêm trọng.

 

Cắn nhẹ môi đỏ, giọng mềm mại:

 

“Tay của anh, không sao chứ?”

 

Khương Nhiên nhướng mày, cứ tưởng cô đã quên sạch chuyện hôm qua, xem ra vẫn còn nhớ.

 

Giọng điệu lười biếng:

 

“Em nghĩ sao?”

 

Tô Yên do dự một lúc, cúi đầu:

 

“Xin lỗi.”

 

Lời xin lỗi đã nói ra, nhưng Khương Nhiên nhìn qua, biểu cảm lại không tốt lắm.

 

Tay nắm chặt vai cô, càng ngày càng dùng sức:

 

“Tại sao lại xin lỗi?”

 

Tô Yên ngẩng đầu, giọng nhỏ nhẹ:

 

“Không phải anh nói, em nợ anh một lời xin lỗi sao?”

 

Khương Nhiên bị cô làm cho tức đến bật cười, khóe môi tái nhợt sắc bén nở một nụ cười, trong phút chốc, vẻ hung tợn giữa mày tan đi một chút.

 

Xem ra, có một số lời, phải nói rõ cho cô hiểu.

 

Nếu không, e là nói thế nào cũng không rõ.

 

Hắn đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt.

 

“Lão tử thích em, bảo em suy nghĩ ba ngày. Thấy em vẫn luôn bận rộn thi đấu, vốn định thi xong mới hỏi em. Nhưng mà bây giờ, không chờ được nữa. Bây giờ phải cho tôi một câu trả lời.”

 

Càng nói, giọng điệu càng nặng.

 

Nói xong, lại nhíu mày, bổ sung một câu:

 

“Em chỉ có thể đưa ra câu trả lời khẳng định.”

 

Tô Yên chớp mắt.

 

Câu trả lời khẳng định?

 

Đó chính là:

 

“Vâng?”

 

Khương Nhiên nghe thấy câu trả lời dứt khoát của cô, khiến hắn sững sờ.

 

Đợi đến khi hắn phản ứng lại rất lâu, dường như mới hiểu được cô đã nói gì.

 

Đưa tay, một phen ôm người vào lòng, ôm chặt.

 

Khóe môi mỏng lạnh sắc bén nụ cười càng sâu:

 

“Mắt nhìn không tồi.”