Xuân Hoa có khuôn mặt trái xoan, cười lên rất xinh đẹp:
“Tô Yên, nếu ngươi đã được điều đến tiền viện, sau này chúng ta sẽ như chị em, cùng nhau giúp đỡ.”
Dù sao cũng là người mới đến, lời nói của Xuân Hoa cũng coi như chu đáo.
Chỉ là so với đó, Thu Thực lại không ôn hòa như vậy.
Dáng vẻ của Thu Thực không đoan trang bằng Xuân Hoa, nhưng lại có nét tinh xảo, trong ánh mắt có một chút quyến rũ.
Nàng ta nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới, hừ nhẹ một tiếng:
“Ma ma tuổi đã cao, e là mắt không còn tốt, người thế nào cũng đưa đến tiền viện, không sợ làm người khác khó chịu sao?”
Giọng nói có chút a, nghe có vẻ khắc nghiệt.
Xuân Hoa trước tiên nhíu mày, sau đó đưa tay kéo tay áo Thu Thực, nhắc nhở:
“Thu Thực, đừng nói nữa, sau này còn phải cùng nhau làm việc hầu hạ điện hạ.”
Có lẽ là nể mặt Xuân Hoa, Thu Thực khinh bỉ liếc Tô Yên một cái.
“Hừ.”
Sau đó, Thu Thực ưỡn ẹo bỏ đi.
Mí mắt Tô Yên giật giật, nhìn về phía Thu Thực rời đi, không nói gì.
Xuân Hoa lên tiếng an ủi Tô Yên:
“Ngươi đừng thấy tủi thân, Thu Thực chính là người như vậy, nhịn một chút là được.”
Nói xong, lại tiếp lời:
“Đi, ta dẫn ngươi đến nhà bếp, thuốc sắc cho Tam hoàng tử chắc là đã xong rồi.”
Tô Yên gật đầu, đi theo sau Xuân Hoa.
Không lâu sau, một chén thuốc đen kịt, đắng ngắt được Tô Yên bưng ra khỏi nhà bếp.
Xuân Hoa đi bên cạnh Tô Yên, bắt đầu giảng giải cho cô một số quy củ ở tiền viện.
Đang đi dọc hành lang dài, đột nhiên Thu Thực không biết từ đâu xuất hiện.
Nàng ta không thèm nhìn Tô Yên lấy một cái, trực tiếp kéo tay Xuân Hoa:
“Đi đi đi, ta có chút việc gấp, cần ngươi giúp.”
Xuân Hoa nhíu mày:
“Ngươi định kéo ta đi đâu?”
“Aiya, ma ma tìm chúng ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thu Thực nhắc đến ma ma, lần này Xuân Hoa không còn nghi ngờ gì nữa, thấy Thu Thực vội vã như vậy, sợ trễ nải, vội vàng dặn dò Tô Yên vài câu:
“Tam hoàng tử đang hôn mê, thuốc này ngươi tự mình cho ngài ấy uống, nhớ đấy.”
Vừa nói xong, Xuân Hoa đã bị Thu Thực kéo đi.
Tô Yên đứng trong hành lang dài, nhìn hai người họ rời đi, lúc này mới men theo con đường đi về phía trước.
Đến cửa tẩm điện, Tô Yên còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Hoa đã kinh ngạc thốt lên:
“Aiya, hồi hộp quá, hồi hộp quá! Sắp được gặp nam chính rồi, ký chủ ngươi phải nắm chắc cơ hội nhé! Cố lên!”
Đẩy cửa, Tô Yên bước vào.
Bài trí trong tẩm điện rất đơn giản.
Bàn ghế được điêu khắc tinh xảo bằng gỗ tử đàn, vài món đồ cổ trưng bày, rèm giường màu xanh nhạt che khuất người trên giường.
Tô Yên đi qua, đặt thuốc bên mép giường.
Cô đưa tay, vén rèm giường lên.
Người đang hôn mê trên giường hiện ra trước mắt cô.
Khuôn mặt trắng nõn, lông mi đen nhánh cong vút, sống mũi cao, đôi môi tuyệt đẹp, nhìn tổng thể, thanh tú vô cùng.
Khiến người ta nghĩ đến bốn chữ, thiếu niên như ngọc.
Tô Yên nhìn người nằm trên giường, trong mắt có chút nghi hoặc.
Cô chần chừ mãi không bưng thuốc lên cho hắn uống.
Chỉ đứng nhìn như vậy.
Tiểu Hoa cười tủm tỉm lên tiếng:
“Ký chủ, ngài có phải bị mê hoặc rồi không?”
Tô Yên nhỏ giọng đáp lại:
“Lúc ta cứu hắn, hắn vẫn tỉnh.”
Cho nên, cô có chút nghi ngờ.
Theo lý mà nói, hắn chưa bị sặc nước đến mức nguy hiểm.
Thậm chí còn có sức lật lên khúc gỗ kia, trông có vẻ dễ dàng, cùng lắm thì cũng chỉ bị cảm lạnh.
Sao lại có thể hôn mê đến bây giờ vẫn chưa tỉnh?
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Tiểu Hoa cũng ngạc nhiên:
“Ủa? Thật vậy sao, ký chủ thông minh quá.”
Ký chủ tự cộng cho mình một điểm trí lực, cảm giác thông minh hơn hẳn.