Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 81: Hoàng tử thật bệnh kiều 6



Tô Yên vừa rồi chỉ mải nói chuyện với Tiểu Hoa.

Tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng nơi này lại yên tĩnh đến đáng sợ, đủ để âm thanh đó lọt vào tai người đang “hôn mê”.

 

Gần như ngay sau khi cô dứt lời, đột nhiên lông mi đen nhánh của người trên giường khẽ run, giây tiếp theo liền mở mắt.

Đôi mắt đen sâu thẳm, ánh lên vẻ quyến rũ.

 

Hai người nhìn nhau, Tô Yên chớp mắt, vài nhịp sau mới phản ứng lại, lùi về sau một bước, hành lễ theo trí nhớ:

“Điện hạ, ngài tỉnh rồi.”

 

Người nằm trên giường im lặng, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Một lúc lâu sau, một giọng nói khàn khàn vang lên:

“Lại đây.”

 

Tô Yên ngẩng đầu, đứng dậy đi qua.

Hiên Viên Vĩnh Hạo thấy cô vẫn ngoan ngoãn đứng đó, hắn khẽ cụp mắt xuống.

Ngồi dậy, tựa vào đầu giường.

Sắc mặt hắn tái nhợt một cách bất thường.

 

Ngay sau đó, một chén thuốc đen kịt, bốc hơi nóng xuất hiện trước mắt hắn.

Mí mắt hắn giật giật, ngẩng lên.

Đối diện với khuôn mặt trắng nõn, ngây thơ kia.

 

Tô Yên nhẹ nhàng lên tiếng:

“Điện hạ, uống thuốc.”

 

Một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo một cái.

Cả người cô lao về phía trước, lập tức quỳ xuống giường.

Một tay vẫn bưng thuốc, vì cơ thể mất thăng bằng mà đổ ra một ít, thấm vào nệm.

 

Người nằm trên giường, giây trước còn như một người bị thương nặng, nhưng khi đôi mắt sâu thẳm này nhìn chằm chằm vào bạn, không biết tại sao lại khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.

Giọng nói ôn hòa, dịu dàng:

“Vào bằng cách nào?”

Thoạt nghe, không có chút nào công kích, giống như con người hắn vậy.

 

Tô Yên dồn phần lớn sự chú ý vào chén thuốc, cố gắng không để nó đổ thêm nữa.

Dù vậy, cô vẫn nhẹ nhàng đáp lại:

“Nô tỳ được ma ma điều đến tiền viện, hầu hạ điện hạ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn cô, một lúc lâu sau, đột nhiên buông tay ra.

Giọng điệu vẫn ôn hòa:

“Tên gì?”

Khi nói chuyện, hắn cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút thờ ơ.

 

Tô Yên lùi lại một chút, nhưng vẫn quỳ trên giường.

Cô lên tiếng:

“Tô Yên.”

 

Hỏi xong câu đó, Hiên Viên Vĩnh Hạo không hỏi nữa, chỉ đưa tay cầm lấy chén thuốc trong tay cô, một hơi uống cạn.

Chén thuốc rất đắng, chỉ cần đứng bên cạnh ngửi cũng có thể cảm nhận được vị đắng chát đó.

 

Tô Yên l.i.ế.m môi.

Sau đó cúi đầu mở túi tiền của mình ra.

Lấy ra một viên kẹo được gói cẩn thận bằng giấy dầu, sau đó đưa tay bóc viên kẹo ra.

Hiên Viên Vĩnh Hạo còn chưa kịp phản ứng, viên kẹo đã được đưa đến bên môi hắn.

 

Tô Yên thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, mãi không chịu há miệng ăn.

Cô giải thích:

“Đây là kẹo, ăn vào có thể át đi vị đắng.”

 

Lời cô vừa dứt, một tia sáng lóe lên trong mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Sau một hồi im lặng, hắn há miệng, ăn viên kẹo được đưa đến bên môi.

 

Sau đó, Tô Yên lặng lẽ bưng chén thuốc lui ra ngoài.

Đợi tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, Hiên Viên Vĩnh Hạo cụp mí mắt, đôi môi có chút trắng bệch khẽ mấp máy:

“Điều tra.”

Giọng nói sâu thẳm, lạnh lùng.

 

Lời vừa dứt, liền nghe thấy một tiếng trả lời cung kính ngoài cửa:

“Vâng.”

Sau đó, “vút” một tiếng, người đó biến mất.

 

Ánh mắt hắn lướt qua tờ giấy gói kẹo rơi bên mép giường, đưa tay cầm lên, đầu ngón tay mân mê.

Trong miệng vẫn còn vương vấn mùi sữa dâu, vị đắng của chén thuốc trước đó, quả thật đã được át đi gần hết.

Chưa từng thấy tỳ nữ nào gan lớn như vậy.

Lấy thứ này ra lừa hắn, coi hắn là đứa trẻ ba tuổi sao?