Đêm đã khuya, trong tẩm điện của Tam hoàng tử, một ngọn đèn được thắp sáng, theo một cơn gió thổi qua, ánh nến chao đảo.
Lúc tỏ lúc mờ.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Trước giường bệnh, người đàn ông ôn nhuận như ngọc tựa vào đầu giường, trong tay cầm một cuốn sách trông có vẻ đã cũ.
Ngón tay thon dài lật từng trang, lông mi cong vút đổ bóng, khẽ run lên, mang theo một vẻ tái nhợt yếu ớt.
Bên cạnh giường, quỳ một người mặc đồ đen.
Người áo đen chắp tay, không nhìn rõ mặt mày:
“Chủ tử, hôm nay người đẩy ngài xuống hồ là người của Nhị hoàng tử.”
Lời vừa dứt, người trên giường vẫn lật sách, không hề dừng lại.
Một lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng nói ôn hòa của người đó:
“Nhị hoàng huynh trong cơ thể có cổ độc, lâu nay vẫn yên ổn, lần này mới khiến hoàng huynh đắc ý.”
Người áo đen nghe chủ tử nói đến cổ độc, không biết nghĩ đến cái gì, yết hầu khẽ động, nuốt nước bọt.
Hắn lập tức hỏi:
“Ý của chủ tử là…”
“Giữ lại một hơi thở, để hắn thoi thóp chờ Đại hoàng huynh cùng đi, trên đường có người bầu bạn.”
Lời nói ôn hòa, vẫn là bộ dạng tái nhợt yếu ớt đó, nhưng lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run.
Nhưng đối với điều này, người áo đen rõ ràng đã sớm quen:
“Vâng.”
Giây tiếp theo liền biến mất, cả tẩm điện như thể chưa từng có ai xuất hiện.
Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn ung dung lật sách, ánh nến chiếu bóng, tái nhợt yếu ớt.
Không biết nhìn thấy chỗ nào buồn cười, khóe môi mỏng khẽ cong lên, vẫn đẹp như vậy.
Năm ngày sau, Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn cáo bệnh nằm trên giường.
Theo lời thái y, cơ thể của Tam hoàng tử vốn đã yếu.
Lại rơi xuống nước vào cuối thu như vậy, hàn khí nhập thể, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, nếu không rất dễ để lại di chứng.
Năm ngày này, vẫn luôn là Xuân Hoa và Thu Thực ân cần hầu hạ trước mặt Tam hoàng tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì vậy, ngày thường ngoài việc lau bàn ghế, bình hoa, cô không có việc gì khác.
Lúc rảnh rỗi, cô liền đọc hết mười mấy cuốn tiểu thuyết về đấu đá thâm cung mà Tiểu Hoa tìm cho cô.
Đang lúc cô đọc sách, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
“Tô Yên, có ở đó không?”
Là giọng của Xuân Hoa.
Tô Yên đứng dậy, đi ra cửa, mở cửa phòng.
Nhìn thấy bộ dạng thở hổn hển, vội vã của Xuân Hoa, cô thắc mắc:
“Có việc gì sao?”
Xuân Hoa lau mồ hôi trên trán:
“Tam hoàng tử muốn gặp ngươi, ngươi mau đi đi.”
Tô Yên nghi hoặc:
“Tam hoàng tử muốn gặp ta?”
Xuân Hoa sốt ruột:
“Aiya, không kịp giải thích đâu, đi mau.”
Lời vừa dứt, liền kéo tay Tô Yên chạy đi.
Khi đến tẩm cung của Tam hoàng tử, vừa vặn nhìn thấy một cung nữ y phục không chỉnh tề, thân hình chật vật, cả người run rẩy bị người ta kéo ra ngoài.
Tô Yên nhìn, đọc nhiều tiểu thuyết cung đấu như vậy cuối cùng cũng không uổng công, trong đầu hiện ra mấy chữ, quyến rũ thất bại.
Lúc này, Thu Thực cũng đang quỳ trước cửa tẩm điện, mặt mày xám xịt.
Xuân Hoa nhẹ nhàng đẩy Tô Yên một cái, thuận tay đưa chén thuốc trong tay tỳ nữ đang đứng cung kính bên cạnh cho Tô Yên.
“Mau vào đi, chén thuốc này nhớ để điện hạ uống.”
Nàng cẩn thận dặn dò, thấy Tô Yên gật đầu, đi vào trong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa bước vào tẩm điện, một mùi hương long diên thoang thoảng trong không khí.
Khác với sự hoảng loạn, căng thẳng của mọi người bên ngoài, bên trong không khí yên tĩnh, thanh bình, như thể mảnh đất thanh tịnh này không bị bất cứ điều gì quấy rầy.
Trên giường, Hiên Viên Vĩnh Hạo tựa vào gối, mặc một bộ đồ lụa trắng sạch sẽ.