Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 85: Hoàng tử thật bệnh kiều 10



Trước cửa là một thị vệ mặc đồ đen, mặt mày lạnh lùng, ánh mắt vô cảm.

 

Thấy Tô Yên quay về, hắn cất giọng băng giá:

 

“Tô Yên cô nương, tại hạ là Nam Đường. Mời cô nương thu dọn đồ đạc, theo tại hạ dời đi.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Tô Yên thắc mắc hỏi:

 

“Dời đi đâu?”

 

Nam Đường đáp:

 

“Dời đến thiên điện của điện hạ.”

 

“Vì sao?”

 

“Cô nương đã là tỳ nữ thân cận của điện hạ, tự nhiên phải ở gần để hầu hạ, tiện cho việc triệu gọi.”

 

Sắc mặt Nam Đường vẫn cứng nhắc như ban đầu, không có chút biến đổi nào.

 

Tô Yên nghe xong, gật đầu:

 

“Được.”

 

Nói rồi, cô bước vào phòng mình bắt đầu thu dọn.

 

Cô mới dọn đến đây không lâu nên cũng không có nhiều đồ đạc.

 

Gom lại một lúc, cũng chỉ có một túi hành lý nhỏ.

 

Không lâu sau cô đã bước ra, Nam Đường nhìn túi hành lý trên tay cô, một lúc sau mới lên tiếng:

 

“Cô nương thu dọn xong rồi sao?”

 

“Vâng, không còn gì nữa.”

 

Nam Đường gật đầu, không nói thêm gì, dẫn Tô Yên đến thiên điện.

 

Thiên điện mà Nam Đường nói liền kề với tẩm điện của Hiên Viên Vĩnh Hạo, chỉ cách nhau một bức tường.

 

Tuy nói là thiên điện, nhưng nó cũng lớn gấp ba lần căn phòng trước kia của Tô Yên.

 

Bàn ghế, sách vở, bút mực, mọi thứ đều đầy đủ.

 

“Sau này ngươi sẽ ở đây.”

 

Giọng Nam Đường vang lên.

 

Tô Yên nhìn quanh, đặt túi hành lý trong tay lên bàn.

 

Ngay sau đó lại nghe Nam Đường nói:

 

“Điện hạ đang mang bệnh, không thể thiếu người bên cạnh. Dọn dẹp xong thì đến trước giường chờ.”

 

“Được.”

 

Cô gật đầu đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn nói xong, không hề chần chừ, lập tức xoay người rời đi, dứt khoát và nhanh gọn.

 

Cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó, bàn ghế không có chút bụi nào, xem ra thường xuyên có người quét dọn.

 

Đưa tay chạm vào ấm trà, nước bên trong vẫn còn ấm.

 

Cô lấy chiếc chén bên cạnh, tự rót cho mình một chén nước.

 

Uống từng ngụm, từng ngụm.

 

Tiểu Hoa nhìn dáng vẻ của ký chủ nhà mình, thắc mắc:

 

“Ký chủ? Gần đây ngài cứ im lặng suy nghĩ chuyện gì vậy.”

 

Tô Yên nhìn làn khói lượn lờ bốc lên từ chén trà, nhẹ nhàng lên tiếng.

 

Giọng nói mềm mại:

 

“Ta muốn suy nghĩ kỹ hơn một chút.”

 

Nói rồi, cô lấy từ túi gấm bên hông ra một viên kẹo được gói bằng giấy dầu.

 

Từ từ mở ra, cho vào miệng.

 

Hương kẹo sữa dâu lan tỏa trong khoang miệng.

 

Tiểu Hoa vừa thấy viên kẹo này liền không nhịn được muốn thở dài.

 

Ký chủ này của nó, thật sự quá ngây thơ.

 

Có một cơ hội ước nguyện quý giá, thế mà lại ước có thể ăn kẹo sữa dâu mãi mãi.

 

Để phù hợp với thời đại này, bao bì tinh xảo ban đầu của kẹo sữa dâu cũng biến thành giấy dầu.

 

Viên kẹo bên trong cũng trở thành một viên đường vuông vức.

 

Đúng vậy, viên kẹo mà ký chủ đang ăn chính là viên kẹo mà cô đã tự mình ước có được.

 

Nó còn tưởng ký chủ dù không cần máy bay, đại bác hay b.o.m nguyên tử thì ít nhất cũng sẽ chọn một món vũ khí phòng thân nào đó.

 

Nghĩ đến đây, Tiểu Hoa có chút hối hận vì lúc trước đã cho ký chủ của mình ăn kẹo.

 

Nếu như lúc đó, mình cho ký chủ sờ thử AK47, ngắm nghía l.ự.u đ.ạ.n hay b.o.m khói gì đó, biết đâu bây giờ ký chủ cũng sẽ yêu thích s.ú.n.g ống.

 

Khoảng một nén nhang sau, Tô Yên đang chìm trong suy tư cuối cùng cũng hoàn hồn lại.

 

Viên kẹo trong miệng cô cũng đã tan hết, cô chớp chớp mắt, đôi đồng tử trong veo, sáng ngời.

 

Cô đứng dậy, đi ra ngoài.

 

Vẻ mặt vẫn im lặng như lúc đầu.

 

Đi về phía cửa tẩm điện, cô nhìn thấy Thu Thực vẫn còn quỳ ở đó.

 

Chỉ là trông bộ dạng, thân hình lảo đảo, mồ hôi đầy đầu, giây tiếp theo như muốn ngã xuống đất.

 

Tô Yên dừng lại một chút, nhìn Thu Thực vài lần.