Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 86: Hoàng tử thật bệnh kiều 11



Lúc này, Thu Thực dường như cảm nhận được điều gì liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Yên.

 

Trong mắt Thu Thực không thể kìm nén được một tia ghen tị.

 

Vốn dĩ Thu Thực đã có nét quyến rũ, nay lại thêm vẻ yếu đuối này, trông thật đáng thương.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

Lúc này, Nam Đường thấy Tô Yên đến, liền đi qua, lên tiếng:

 

“Còn chờ gì nữa? Vào hầu hạ đi.”

 

Dáng vẻ của hắn tuy lạnh lùng, cứng nhắc, không gần gũi, nhưng xử lý mọi việc lại rất chu toàn.

 

Hắn là người đắc lực dưới trướng Tam hoàng tử.

 

Tô Yên gật đầu, không nhìn Thu Thực nữa, bước vào phòng.

 

Thấy cảnh này, vẻ ghen tị trong mắt Thu Thực càng đậm hơn.

 

Tô Yên chỉ là một tiện nha đầu hạng ba, trở thành cung nữ hạng nhất hầu hạ bên cạnh chủ tử đã là phúc lớn.

 

Nhưng mới có mấy ngày?

 

Thế mà đã nhảy lên thành thị nữ thân cận?

 

Tô Yên này rốt cuộc đã cho điện hạ uống thuốc gì?

 

Thu Thực siết c.h.ặ.t t.a.y áo, móng tay cắm vào da thịt, cắn răng không cho mình ngã xuống.

 

Tô Yên bước vào, mùi hương long diên hương thoang thoảng.

 

Lần này, Tam điện hạ không nằm trên giường mà ngồi trên ghế bên bàn sách.

 

Mặc một chiếc áo lót màu trắng, bên ngoài khoác hờ một chiếc áo xanh, mắt cụp xuống, vẻ yếu ớt mang theo sự nghiêm túc, lông mi khẽ run.

 

Tô Yên đi qua, hành lễ:

 

“Điện hạ.”

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo ngẩng đầu lên, đôi đồng tử đen láy sáng ngời, hắn cong môi cười ôn hòa vô hại:

 

“Tô Yên.”

 

Giọng hắn hòa hoãn, không nhanh không chậm.

 

Tô Yên ngẩng đầu, giọng cô trong trẻo mang theo một chút ấm áp:

 

“Xin điện hạ phân phó.”

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo cười càng sâu hơn:

 

“Vốn dĩ, không có gì muốn phân phó, nhưng ngươi nhắc đến thì ta lại muốn ăn quả mơ.”

 

Tô Yên gật đầu:

 

“Điện hạ chờ một lát.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cô nói xong rồi lui ra.

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo gập cuốn sách trong tay lại, ném lên bàn.

 

Hắn tựa vào ghế gỗ tử đàn, nhắm mắt lại, nụ cười tan đi, trở nên có chút lãnh đạm.

 

Không lâu sau, Tô Yên bưng một đĩa quả mơ căng mọng, loại ngon nhất, quay trở lại.

 

“Điện hạ mời dùng.”

 

Nói rồi, cô định đặt đĩa quả mơ lên bàn.

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo đột nhiên cất giọng sâu thẳm:

 

“Trên bàn sách không bao giờ được đặt đồ ăn, kẻo làm bẩn những thư từ quan trọng.”

 

Tay Tô Yên dừng lại một chút, sau đó mím môi ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Cho dù cô không nói gì, chỉ là ngước mắt nhìn hắn một cái, Hiên Viên Vĩnh Hạo liền cảm thấy, đôi mắt đó đang nói với hắn rằng, cô bị oan ức.

 

Điều này khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác ngứa ngáy không biết từ đâu tới.

 

Nhìn Tô Yên im lặng ôm đĩa quả mơ, đặt xuống cũng không được, không đặt cũng không xong, đang do dự, hắn bật cười.

 

Nhìn cô càng vô tội, hắn lại càng muốn làm trầm trọng thêm, thật là không nhịn được mà.

 

Tô Yên đứng trước mặt hắn, suy nghĩ một lát, lên tiếng:

 

“Nô tỳ bưng đĩa quả mơ này, điện hạ mời dùng.”

 

Ngón tay thon dài đẹp đẽ, nhón lên một quả mơ cho vào miệng, vị chua ngọt lan tỏa.

 

Hắn từ từ nhai, cười vô hại, ôn hòa:

 

“Quả mơ này ăn rất ngon.”

 

Hắn khen một câu, trông có vẻ rất thích.

 

Nhưng kết quả, cả một buổi chiều, Tô Yên ôm đĩa quả mơ này đứng suốt ba canh giờ, hắn chỉ ăn đúng một miếng đó!

 

Đến khi cô từ tẩm điện ra ngoài, không chỉ tay tê mà cánh tay cũng tê dại.

 

Đứng suốt ba canh giờ, chân và lưng đều cứng đờ.

 

Vừa ra khỏi tẩm điện, trời đã tối hẳn.

 

Tô Yên đ.ấ.m đấm chân, vừa đỡ một chút, liền bước đi về phía trước.

 

Tiểu Hoa an ủi:

 

“Ký chủ, ngài có muốn về nghỉ ngơi không?”

 

“Đói bụng.”

 

Giọng cô mềm mại, đi về phía nơi các cung nữ dùng bữa, không hề chậm trễ.