Hắn cụp mắt xuống định nói gì đó, nhưng khi thấy sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi rịn ra, hắn mới nhận ra cô đã ngất đi.
Cánh tay đang ôm cô siết chặt lại, hắn khẽ nhíu mày:
“Nam Đường.”
Giọng hắn bất giác có chút nghiêm nghị.
“Điện hạ.”
Nam Đường đang đứng ở cửa bước vào, còn chưa kịp hành lễ đã bị gọi qua.
“Lại đây xem.”
Khi Nam Đường ngẩng đầu lên, thấy một nữ tử ngã vào lòng điện hạ, hắn có chút kinh ngạc.
Hắn vội vàng đi qua, năm đó nam chinh bắc chiến, Nam Đường từng học qua một chút y thuật.
Hắn bắt mạch cho Tô Yên, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Điện hạ, xem mạch tượng thì mọi thứ đều bình thường, không có gì đáng ngại, chỉ là thân thể tương đối yếu.”
“Tại sao lại ngất xỉu?”
Nam Đường cung kính trả lời.
“Có lẽ, là đói.”
Lúc này, Tô Yên cũng dần tỉnh lại, mở mắt ra.
Đôi mắt cô long lanh nước, ánh mắt lướt qua Nam Đường và Hiên Viên Vĩnh Hạo, rồi lại dừng lại trên túi kẹo kia.
Hiên Viên Vĩnh Hạo thấy cô tỉnh lại, đánh giá một lượt, cất giọng mang theo một chút giễu cợt:
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Chưa từng thấy tỳ nữ nào đói đến ngất xỉu. Hôm nay, cũng coi như được mở mang tầm mắt.”
Trong khi hắn nói, Nam Đường bên cạnh thấy không liên quan đến mình, tự giác lui ra ngoài.
Tô Yên đứng dậy, giọng nói mềm mại:
“Vậy nô tỳ xin cáo lui trước, để Xuân Hoa vào hầu hạ.”
Nói rồi định nhấc chân rời đi.
“Đứng lại.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Bước chân Tô Yên dừng lại, đói đến mức cả người đều ủ rũ, không có chút tinh thần nào.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn bộ dạng như gió thổi qua là ngã của cô, trong mắt lóe lên một tia sáng tối.
Tiểu Hoa tức giận kêu lên, vừa rồi còn cảm thấy nam chính đáng thương, yếu ớt, lúc này lại thấy, hừ, kẻ xấu.
Ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của hắn:
“Bản cung thiếu một người thử đồ ăn, ngươi đến đi.”
Tô Yên nghe vậy lập tức ngẩng đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vâng?”
Cô bất giác đi trở lại.
Nhìn cô nghe thấy được thử đồ ăn, đôi mắt liền sáng lên, sắc mặt dường như cũng tốt hơn không ít.
Khóe môi hắn cong lên, mắt khẽ cụp xuống:
“Ngồi.”
Lần này Tô Yên rất nghe lời, bảo ngồi là cô ngồi ngay, không hề từ chối, kéo ghế ra ngồi xuống.
Sau đó, nhìn bàn thức ăn tinh xảo này.
Ngoan ngoãn hỏi:
“Điện hạ muốn ăn món nào?”
“Bản cung không có khẩu vị, ngươi thấy món nào ngon miệng thì ăn món đó.”
Tô Yên tuân theo, gắp món ăn gần nhất.
Cho vào miệng, cẩn thận nhai, nuốt xuống.
Ngẩng đầu, nghiêm túc nói:
“Không có độc.”
Nói rồi, cô cầm lấy đôi đũa bên cạnh, định gắp cho Hiên Viên Vĩnh Hạo, lúc này, hắn tự mình cầm đũa lên, gắp một miếng, nếm thử.
Trực tiếp bỏ qua việc Tô Yên gắp thức ăn cho hắn.
Hắn cụp mắt xuống, đôi môi mỏng chậm rãi nói:
“Tiếp tục.”
Tô Yên lại chuyển sang món ăn khác, một nén nhang sau, toàn bộ các món trên bàn, cô đều ăn qua một lượt.
Còn có một chiếc bánh bao trắng và một chén cháo yến tuyết nhĩ.
Bản thân Tô Yên gầy yếu, ăn không được bao nhiêu.
Đói quá, ăn nhiều như vậy, cũng đã no.
Cô đặt đũa xuống, sau khi ăn xong, sắc mặt trông không còn thảm đạm như vậy nữa, mang theo một chút hồng hào.
Đôi mắt long lanh, dường như không còn ngây ngô như lúc nãy.
Hiên Viên Vĩnh Hạo thầm nghĩ trong lòng.
Tô Yên đứng lên, bưng chén trà bên cạnh đặt trước mặt hắn:
“Điện hạ mời dùng.”
Trong mắt hắn lóe lên tia sáng, cười như không cười.
Ăn no vào quả là khác hẳn, đầu óc cũng linh hoạt hơn lúc nãy.