Nam Chính Hắc Hóa Cứ Muốn Chiếm Kịch Bản Của Tôi

Chương 90: Hoàng tử thật bệnh kiều 15



Kể từ tối hôm đó, suốt mười ngày tiếp theo, Tô Yên không chỉ trở thành người hầu hạ thân cận mà còn kiêm luôn việc thử độc thức ăn.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

Một ngày ba bữa, cô đều ở cùng Hiên Viên Vĩnh Hạo.

 

Hắn dường như rất thích xem cô ăn.

 

Đến nỗi những món điểm tâm, trái cây được dâng lên, phần lớn đều được ban cho Tô Yên.

 

Còn bệnh cảm lạnh của Hiên Viên Vĩnh Hạo dường như cũng không có dấu hiệu thuyên giảm, ngày nào cũng uống từng chén thuốc.

 

Sắc mặt tái nhợt, yếu ớt, mỗi lần nhìn thấy hắn đều khiến người ta không khỏi mềm lòng.

 

Một buổi chiều nọ, nắng đẹp, thời tiết dễ chịu.

 

Tại tẩm điện của Tam hoàng tử.

 

Trước bàn sách, Tam hoàng tử mặc y phục thanh nhã, mắt cụp xuống, tay cầm bút lông, đang luyện chữ.

 

Dáng vẻ của hắn sáng sủa, chỉ là trông có chút suy nhược.

 

Bên cạnh hắn, Tô Yên ôm một đĩa bánh hoa đào mơ mềm, ngồi trên ghế, ăn từng miếng nhỏ.

 

Thần sắc dịu dàng, ngoan ngoãn.

 

Sự chú ý của cô phần lớn không phải ở trên người Hiên Viên Vĩnh Hạo mà là ở đĩa điểm tâm.

 

Ăn một lúc, thấy mình còn nửa đĩa điểm tâm, cô chớp mắt, thầm tính xem mình còn phải ăn bao lâu nữa mới hết.

 

Từ sau ngày thử đồ ăn đó, người này dường như đã nghiện.

 

Thường xuyên bưng một đĩa đồ ăn bắt cô ăn, lúc đầu là cứ nhìn cô ăn chằm chằm.

 

Sau đó dần dần, hắn bận việc khác ở một bên, còn cô chắc chắn sẽ ở trong phạm vi ba thước gần hắn, ăn gì đó.

 

Bánh hoa đào mơ mềm này do Ngự Thiện Phòng làm, có hình hoa đào, tỏa ra hương thơm của hoa đào, khi ăn lại có vị ngọt thanh của quả mơ.

 

Rất ngon miệng.

 

Nhưng, cũng không thể ăn hết đĩa này đến đĩa khác được.

 

Tô Yên đặt đĩa trong tay xuống, quyết định nghỉ một lát.

 

Cô ăn đến mệt rồi.

 

Bên cạnh, Hiên Viên Vĩnh Hạo không biết từ lúc nào đã đặt bút lông trong tay xuống, ngẩng đầu lên.

 

Hắn nhìn đôi mắt long lanh của Tô Yên, ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn.

 

Khóe môi khẽ cong lên, mang theo một hơi thở ôn nhu, thuần khiết.

 

“Ăn no rồi à?”

 

Tô Yên ôm đĩa điểm tâm, đứng dậy, giọng nói nghiêm túc:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Điện hạ có gì phân phó?”

 

Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi trên ghế, tư thế thoải mái, nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới, lại cong môi:

 

“Ở trong phòng buồn chán quá, muốn ra ngoài đi dạo. Đợi trời tối một chút, đi dạo cùng bản cung.”

 

Tô Yên gật đầu:

 

“Vâng.”

 

Nói xong, ngón tay thon dài, mạnh mẽ của hắn chạm vào chén trà bên cạnh.

 

Giọng điệu ôn hòa:

 

“Trà nguội rồi.”

 

“Nô tỳ đi đổi cho ngài một chén khác.”

 

Tô Yên tiếp lời.

 

Vừa nói, cô vừa đặt đĩa điểm tâm trong tay lên chiếc ghế mình vừa ngồi.

 

Sau đó, bưng chén trà đó đi ra ngoài.

 

Vừa ra khỏi tẩm điện, Tiểu Hoa đã không nhịn được lên tiếng:

 

“Ký chủ, thân thể của nam chính yếu quá.”

 

Tô Yên đang tập trung vào việc trong tay, nên trả lời Tiểu Hoa có chút qua loa:

 

“Hửm?”

 

Tiểu Hoa tiếp tục:

 

“Từ sau khi hắn rơi xuống nước, uống thuốc nhiều ngày như vậy mà vẫn không thấy khá hơn, trông yếu ớt, bồng bềnh.”

 

Nói rồi, Tiểu Hoa đột nhiên lại lên tiếng:

 

“Ký chủ, ký chủ, nam chính đại nhân có phải bị người ta hãm hại không?”

 

Tô Yên bình tĩnh đổ nước trà trong chén đi, rồi rót nước ấm mới vào.

 

Cô nhỏ giọng trả lời:

 

“Không đâu.”

 

Tiểu Hoa vừa mở ra trí tưởng tượng, liền không thể dừng lại:

 

“Ký chủ, ngài xem nam chính đại nhân đáng thương như vậy, biết đâu là bị hoàng huynh hoặc Hoàng A Mã hạ độc mãn tính, nên thân thể mới mãi không khá lên.”

 

Điều này cũng đủ để giải thích, tại sao cuối cùng nam chính đại nhân lại g.i.ế.c cả hai vị hoàng huynh và phụ hoàng của mình.