Tô Yên định mở miệng nói gì đó.
Kết quả liền nghe thấy giọng điệu cười như không cười của Hiên Viên Vĩnh Hạo:
“Thích ăn cái này đến vậy sao?”
Ánh mắt Tô Yên dán chặt vào túi kẹo, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi một lát, thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn không có phản ứng.
Cô đang nghĩ có nên đòi lại kẹo hay không.
Bỗng nhiên nhận ra hai người họ bất giác đã đi đến một nơi hoang tàn, đổ nát.
Nơi này, có chút quen mắt.
Đó là phản ứng đầu tiên của Tô Yên.
Ngay sau đó, cô bừng tỉnh nhớ ra.
Đây hình như là nơi mà cô đã vô tình lạc vào trong ngày đầu tiên xuyên đến đây.
Cô nhìn khắp nơi, nhà cửa rách nát, đơn sơ. Tường bên ngoài đã sụp đổ, bên trong cỏ dại mọc đầy.
Cô thắc mắc lên tiếng:
“Điện hạ, tại sao lại đến nơi này?”
Đôi đồng tử Hiên Viên Vĩnh Hạo đen láy, giọng nói ôn hòa:
“Muốn biết sao?”
“Muốn.”
Một giọng nói mềm mại đáp lại.
Bàn tay thon dài, mạnh mẽ của hắn giơ lên, chạm vào một gốc cây cổ thụ bên cạnh.
“Đây là nơi mẫu phi từng ở.”
Giọng hắn nhẹ hơn ngày thường rất nhiều, mí mắt cụp xuống, như đang chìm vào hồi ức.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn:
“Điện hạ tưởng nhớ nương nương sao?”
Khi hắn nghe thấy câu nói đó, bỗng nhiên bật ra một tiếng cười nhạo.
Hoàn toàn khác với vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc, nhẹ nhàng bâng quơ thường ngày.
Bất giác, trong giọng nói của hắn mang theo một sự lạnh lẽo:
“Là nhớ lại, không phải tưởng nhớ.”
Giống như nhớ lại một con mèo, con ch.ó nào đó, không, có lẽ còn tệ hơn thế.
Tô Yên không nói gì, cô chỉ lắng nghe.
Khi Hiên Viên Vĩnh Hạo kể lại, chỉ có vài câu đơn giản:
“Trong mắt mẫu phi, sự tồn tại của ta là một sai lầm.”
Khi nói, đôi mi hắn rũ xuống, mang theo một nụ cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu đã là sai lầm, thì nên xóa bỏ để sửa chữa.
Nào ngờ đến cuối cùng, sai lầm này ngày càng lớn, mẫu phi cuối cùng cũng không còn cơ hội để sửa nữa.
Tay hắn, đặt trên thân cây.
Ánh mắt hắn từ từ nhìn về phía Tô Yên.
Hắn nở một nụ cười ôn hòa như mọi khi, đôi mắt sâu thẳm:
“Bản cung chưa bao giờ tâm sự với người sống cả.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Hắn lẩm bẩm, giống như đang nói thầm, lại như đang nói chuyện với Tô Yên.
Tô Yên nghe vậy, chớp đôi mắt long lanh, sau đó, sự chú ý của cô đặt lên thân cây.
Thứ đang ngọ nguậy kia là một con rắn!
Cô định mở miệng, nhưng hành động của con rắn còn nhanh hơn cô một bước.
Xì xì!!
Lưỡi rắn đỏ rực, “cạp” một tiếng liền cắn vào bàn tay Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhướng mày, nghiêng đầu nhìn lại.
Trên cây cổ thụ đó, đang cuộn tròn một con rắn đen nhỏ, to bằng ngón tay cái.
Nhưng Hiên Viên Vĩnh Hạo lại không hề nhúc nhích, tay vẫn đặt trên thân cây.
Khóe môi hắn nở nụ cười, đôi mắt sâu thẳm, rõ ràng vẫn là dung mạo đó.
Nhưng lại khiến người ta cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, thậm chí có một khoảnh khắc cảm thấy hắn còn đáng sợ hơn cả con rắn kia.
Ngay sau đó, liền thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo giơ tay phải lên, không nhanh không chậm tóm lấy bảy tấc của con rắn nhỏ.
Con rắn còn chưa kịp giãy giụa, đã bị hắn bóp gãy ngang.
Máu rắn b.ắ.n lên mặt hắn, khiến cả người hắn trông càng thêm đáng sợ.
Tô Yên còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Hoa đã hét lên:
“A a a a!! Đáng sợ quá!!”
Vốn dĩ, Tiểu Hoa nhìn thấy con rắn đã sợ rồi, kết quả hành động này của Hiên Viên Vĩnh Hạo, còn đáng sợ hơn cả con rắn kia, nếu Tiểu Hoa có thân thể, chắc đã bị dọa ngất tại chỗ.
Tô Yên lại không hề chớp mắt, chạy thẳng đến trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Nắm lấy tay hắn, nhìn thấy vết thương đã xanh tím.
“Có độc.”
Cô lên tiếng.
Hiên Viên Vĩnh Hạo dường như không mấy để tâm con rắn này có độc hay không.
Hoặc là nói, hắn căn bản không thèm để ý đến chính mình.
Hắn chỉ sâu thẳm nhìn phản ứng của Tô Yên, bật cười:
“Ta bị độc chết, không phải càng hợp ý ngươi sao?”