Tô Yên suy nghĩ một chút, đôi mắt long lanh:
“Ngay từ đầu ngươi đã không lọt vào mắt ta, nên không có chuyện chế nhạo hay không.”
Nói rồi dừng lại một chút, lại nói:
“Ta chỉ nói một sự thật.”
Ngày Thu Thực bị phạt quỳ, cô cũng nghe Xuân Hoa nói.
Nghe nói là Thu Thực thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo bị bệnh, bên cạnh không có người chăm sóc, muốn nhân cơ hội này tiến xa hơn.
Kết quả, ý đồ vừa mới bộc lộ, đã bị lôi xuống xử trí theo quy củ.
“Ngươi!!”
Tô Yên càng nói như vậy, lửa giận trong lòng Thu Thực càng lớn.
Nhưng rất nhanh, Thu Thực liếc mắt nhìn phòng của Tô Yên, trên mặt nở nụ cười:
“Tô Yên, ta xem ngươi còn có thể cười được bao lâu.”
Nói rồi, Thu Thực quay đầu rời đi.
Tiểu Hoa không nhịn được lên tiếng:
“Ký chủ, Thu Thực này thật xấu xa.”
Tô Yên nhỏ giọng nói:
“Không sao.”
Nói rồi, cô bước vào phòng mình.
Mùa thu, trời tối nhanh.
Chưa đến hai canh giờ, trời đã tối sầm lại.
Thêm gần một canh giờ nữa, trời đã tối hẳn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cùng với tiếng gọi của Nam Đường:
“Tô Yên cô nương.”
Giọng nói vẫn lạnh lùng như lúc đầu.
Đợi một lát, Tô Yên mở cửa.
Nam Đường mặc một bộ đồ đen, sắc mặt lãnh đạm:
“Cô nương, điện hạ tìm ngài.”
Tô Yên gật gật đầu,
“Được, ta đi ngay.”
Cô đồng ý một tiếng, rồi quay trở lại phòng mình.
Sau đó cầm lấy túi tiền đặt trên bàn trà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ sau khi túi đựng kẹo bị hắn cưỡng chế lấy đi, Tô Yên mãi không tìm được túi tiền nào phù hợp hơn.
Cho đến hôm qua, Xuân Hoa đưa cho cô một cái túi tiền, đựng kẹo rất vừa.
Nghĩ rồi, cô treo túi đựng kẹo lên người.
Sau đó đi ra ngoài.
Đi đến cửa tẩm điện, phát hiện Hiên Viên Vĩnh Hạo đã ở đó chờ.
Trên người khoác một chiếc áo choàng lông màu trắng, dưới ánh trăng sáng, trông có chút yếu ớt, nhưng không che được dung mạo ôn nhuận như ngọc.
Hắn cười hiền lành,
“Đi thôi.”
Tô Yên gật gật đầu, đi đến trước mặt hắn, đi theo sau hắn.
Hắn đi suốt quãng đường không nói gì, chỉ có gió lạnh thổi qua, làm người ta cảm thấy mát mẻ.
Đi dạo khắp nơi, bất tri bất giác đã đi dạo hơn nửa canh giờ.
Nam Đường không đi theo, chỉ có hai người họ.
Tô Yên chỉ lẽo đẽo đi theo sau Hiên Viên Vĩnh Hạo, không biết làm thế nào mà hai người lại đi vào một con đường nhỏ quanh co.
Phải biết, đây là trong hoàng cung.
Nơi nào cũng được sửa sang hoàn chỉnh, đường nhỏ quanh co đâu có dễ dàng nhìn thấy như vậy.
Đi một lúc lâu, Tô Yên nhẹ nhàng nắm chặt tay.
Cô sửng sốt, vừa rồi còn không phát hiện, lòng bàn tay cô như bị bôi phấn, có chút trơn trơn.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Dưới ánh trăng, cô xòe hai lòng bàn tay ra.
Nhìn kỹ, trong lòng bàn tay có một lớp bột màu vàng nhạt, dính trên da.
Trước khi cô ra cửa vẫn còn bình thường.
Lớp bột màu vàng nhạt này, từ đâu ra?
Suy nghĩ một lát, cô cúi đầu, nhìn về phía túi tiền của mình.
Cô tháo túi tiền xuống, định nhìn kỹ hơn.
Nào ngờ, chỉ một lát sau, người đi trước không biết từ lúc nào đã dừng lại.
Hiên Viên Vĩnh Hạo vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Tô Yên cúi đầu mân mê túi tiền.
Hắn nhìn động tác của cô, không biết vì sao khóe môi lại nhếch lên.
Nhìn cô thế mà không chú ý đến mình đã dừng lại, đ.â.m thẳng vào lòng hắn.
Hắn giơ ngón tay lên, điểm vào trán cô, ấn xuống.
Sau đó, giơ tay còn lại lên, lấy túi tiền trong tay cô.
Cân nhắc một chút, mở ra xem, lại là một túi kẹo.