Editor: Độc Ẩm
Cảm ứng huyết mạch là thứ huyền diệu khó giải thích, chỉ có những ai có tu vi Nguyên Anh hoặc cao hơn mới có thể thỉnh thoảng xuất hiện loại cảm ứng này, huyết thống càng gần thì cảm ứng càng mạnh. Có lẽ ông trời muốn đền bù thiệt thòi người có tu vi càng cao thì càng khó có con nối dõi nên mới tạo nên công năng này.
Cơ Huyền Thịnh là thúc tổ ruột của Cơ Tinh Loan, đối với tu sĩ cấp bậc cao ít ỏi con nối dõi mà nói, đây là quan hệ cực kỳ gần, đáng lẽ sẽ có cảm ứng rất mãnh liệt. Nhưng miếng ngọc mà Huyền Cơ Tử tặng Cơ Tinh Loan đã ngăn cách một phần nên mới khiến cảm ứng của Cơ Huyền Thịnh đối với Cơ Tinh Loan trở nên như có như không.
Điều này cũng khiến Cơ Huyền Thịnh cho rằng Cơ Tinh Loan có quan hệ huyết thống xa với ông ta, có thể là con cháu dòng bên.
Môn phái dựa vào sự kế thừa thầy trò, thế gia dựa vào sự mở rộng huyết mạch, vốn dĩ nếu là con cháu trong gia tộc, Cơ Huyền Thịnh sẽ phải đưa về, nhưng nếu là con cháu dòng bên thì tầm quan trọng giảm xuống rất nhiều, hơn nữa Trác Cửu đã đến, Cơ Huyền Thịnh đành phải tạm gác chuyện này lại.
Cơ Tinh Loan và U Vũ thuận lợi ghi danh, nhận được một miếng gỗ hình thanh kiếm, tượng trưng cho việc bọn họ đã được duyệt, có thể tham gia vòng tuyển chọn tiếp theo.
Sau khi cảm giác khiếp sợ ban đầu qua đi, Trác Cửu nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng và sắc mặt, ngoài mặt lấy lại vẻ tùy ý ngang ngược, không để ý tới Phong Già Nguyệt và Cơ Tinh Loan nữa mà nhìn về phía Cơ Huyền Thịnh: "Cơ đạo hữu, không bằng đi uống vài chén với ta nhé?"
Cơ Huyền Thịnh cười nói: "Trác đạo hữu chờ một chút, lần này ta tới là đi cùng Bất Phàm nhà ta tới tham gia mộ kiếm."
Phía sau ông ta là một thanh niên cao lớn, gương mặt đầy sắc bén, toàn thân bao trùm sát khí ác liệt, những người xung quanh đều đứng cách xa hắn một thước.
Trong đầu Phong Già Nguyệt xuất hiện hai chữ: Sát đạo!
Con trai "duy nhất" của Cơ Thiên Hạo - Cơ Bất Phàm, năm nay khoảng năm sáu mươi tuổi, tu luyện sát đạo từ nhỏ, lấy giết chóc tu đạo, bây giờ đang là Trúc cơ đại viên mãn.
Từ việc có thúc tổ Nguyên anh đích thân hộ tống, có thể thấy được Cơ Thiên Hạo coi trọng Cơ Bất Phàm đến mức nào, người xung quanh nhìn Cơ Bất Phàm đầy hâm mộ, đây mới thực sự là biết đầu thai, vừa sinh ra đã là Thiếu chủ của thế gia bậc nhất.
Phong Già Nguyệt lén nhìn Cơ Tinh Loan, thấy hắn không có gì khác thường, nàng âm thầm thở phào. Đôi khi, không biết thân thế của mình cũng là chuyện tốt, nếu không sự đối lập này cũng quá thảm thiết đi.
Nhưng nàng vẫn có chút khó chịu, Cơ Tinh Loan quá thảm.
Nàng cầm tay Cơ Tinh Loan: "Chúng ta qua bên kia đi."
Cơ Tinh Loan nhìn tay nàng, rồi nhìn lên mặt nàng, hơi cụp mắt, che giấu vẻ nghi hoặc trong đó: "Được."
Vừa rồi chủ động nắm tay hắn là thương xót hắn vì án diệt môn Long gia, còn bây giờ sao lại cầm tay hắn? Chẳng lẽ......
Hắn gạt bỏ ý niệm nổi lên trong đầu, thân thế của hắn cực kỳ bí mật, chỉ có một vài người biết, bọn họ giấu chuyện này kín như bưng, người ngoài tuyệt đối không thể nào biết được.
Hắn đè nén sự nghi hoặc trong lòng, ngoan ngoãn đi theo nàng qua bên cạnh, Cơ Bất Phàm đi lên, hai bên lướt qua nhau.
Kiếm ý sắc bén ập đến, Phong Già Nguyệt dựng lên một lớp kết giới, đẩy ngược kiếm ý ra ngoài, kiếm ý hóa thành một làn gió, thổi bay tóc mai của Cơ Bất Phàm.
Cơ Bất Phàm dừng lại, mặt không chút thay đổi nhìn về phía hai người, Cơ Tinh Loan cũng như vô tình nhìn lướt qua hắn.
Lúc này, nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện, mặc dù nhìn khuôn mặt hai người rất khác nhau, khí chất cũng trái ngược nhau, nhưng ánh mắt của bọn hắn lại có hai ba phần tương tự.
Đương nhiên lúc này trong mắt những người khác, chỉ là một Thiếu chủ thế gia và một người bình thường đi lướt qua nhau, còn có người thầm cảm thán: "Đây là sự khác nhau giữa biết đầu thai và không biết đầu thai đấy, đẹp trai có tác dụng gì đâu? Trước mặt thế gia đại tộc thì nhan sắc chẳng đáng một đồng."
Người bên cạnh Cơ Bất Phàm trình danh thiếp, người của phái Thương Ngô đón nhận và lập tức trao miếng gỗ khắc hình kiếm: "Cơ thiếu chủ, xin hãy nhận lấy."
"Cảm ơn." Cơ Bất Phàm nhận miếng gỗ, dùng thời gian ngắn nhất để hoàn thành thủ tục này.
Đám người Cơ gia đi theo Trác Cửu về núi Thương Ngô, trước khi đi, Trác Cửu ném cho Phong Già Nguyệt một lá bùa đưa tin ngay trước mặt đám đông: "Cầm lấy này!"
"Cảm ơn tiền bối." Phong Già Nguyệt cười chụp lấy.
Cơ Huyền Thịnh giữ nguyên nụ cười, ai nhìn thấy cũng hiểu, Trác Cửu cố ý đưa bùa đưa tin trước mặt mọi người là để cho ông ta xem.
Trác Cửu kiên định như vậy khiến Cơ Huyền Thịnh càng thêm hời hợt đối với chuyện đưa Cơ Tinh Loan đi.
Dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc dòng bên huyết thống rất xa mà thôi, dẫn hắn về là tốt cho hắn, nếu hắn đã không biết tốt xấu thì thôi.
Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất làm ông ta có thể thản nhiên như vậy là vì miếng ngọc trên người Cơ Tinh Loan đã ngăn cản thần thức của ông ta thăm dò, ông ta không nhìn ra được tuổi thật của Cơ Tinh Loan. Chưa đến một trăm tuổi đã đạt đến Trúc cơ đại viên mãn đúng là không tồi, nhưng cũng không đến mức Cơ gia phải săn đón.
Nhưng nếu ông ta biết tuổi thật của Cơ Tinh Loan, ông ta sẽ không nghĩ như vậy.
______
Mặc dù đã báo danh xong, mặc dù xảy ra chuyện Cơ Huyền Thịnh, nhưng Phong Già Nguyệt cũng không trở về sớm mà vẫn ở lại, hào hứng quan sát những người đến báo danh.
Xuyên đến đây lâu rồi nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy nhiều người có tên trên đầu như vậy, nàng nhìn những cái tên đó, trong lòng liên tục cảm khái.
【 Hóa ra người này trông như thế này. 】
【Thì ra hắn xuất hiện sớm như vậy.】
【Không ngờ người tương lai sẽ nổi tiếng lẫy lừng bây giờ lại như vậy.】
Nhìn những nhân vật mãi về sau mới xuất hiện trong sách hóa ra lại xuất hiện trong cùng một sự kiện với nam chính từ sớm thế này, cảm giác rất huyền diệu, đây là sự khác nhau giữa đọc sách và thế giới thực.
Cơ Tinh Loan thì có một cảm thụ khác, đây đều là những chuyện hắn đã trải qua ở đời trước, là những người hắn đã gặp ở đời trước. Nhiều năm qua đi, bây giờ hắn lại trải qua một lần nữa, gặp lại một vài cố nhân, hắn vốn tưởng rằng tâm trạng sẽ rất phức tạp, ai ngờ......
Bây giờ hắn rất bình tĩnh, nhìn những gương mặt quen thuộc này, hắn chỉ có một suy nghĩ: Báo danh xong rồi có thể lượn nhanh giùm không?
Tròng mắt Phong Già Nguyệt sắp chạy theo bọn họ đến nơi rồi.
Cơ Tinh Loan cách một lúc lại nhìn Phong Già Nguyệt, nhưng dường như nàng đều không nhận ra, hắn nhịn, nhịn rồi lại nhịn.
Cuối cùng hắn thật sự không nhịn được nữa, thế là hắn khẽ nói: "Tỷ tỷ, ta muốn về trước, tỷ ở đây từ từ xem."
"Hả? Sao vậy?" Phong Già Nguyệt vội vàng hỏi, "Không xem nữa à? Đây đều là những đối thủ tiếp theo của đệ đó."
Sắc mặt hắn hơi nhợt nhạt, cau mày nói: "Ta hơi đau đầu."
Phong Già Nguyệt biến sắc, đau đầu? Lại phát tác?
Lúc này nàng làm gì còn tâm trạng ăn dưa ngắm trai đẹp, nàng lập tức đỡ hắn đi về: "Đau lắm à?"
Sắc mặt hắn càng tái nhợt hơn, nhưng lại cố mỉm cười nói: "Tỷ tỷ yên tâm, không đau lắm."
Nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, làm sao Phong Già Nguyệt có thể tin hắn không đau dữ dội?
Nàng đi nhanh hơn, nhanh chóng xuyên qua đám đông, trở lại khách điếm: "U Vũ đệ đi nghỉ ngơi đi."
Cửa phòng khép lại, U Vũ bị chặn ở bên ngoài một mình, gương mặt hắn thoáng hiện vẻ hâm mộ, lặng lẽ thở dài một tiếng rồi ngồi xuống bậc thềm trước cửa.
Phong Già Nguyệt đỡ Cơ Tinh Loan nằm lên giường, thấy sắc mặt trắng nhợt hơn cả lúc nãy, nàng đau lòng vội vàng ấn huyệt cho hắn: "Có đỡ hơn chút nào không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." Cơ Tinh Loan mỉm cười nói.
Nhưng sắc mặt nhợt nhạt của hắn lại nói rõ cho Phong Già Nguyệt biết, hắn chỉ đang an ủi nàng thôi. Nàng vừa đau lòng vừa thương hại hắn.
Rõ ràng bản thân khó chịu đến thế mà còn sợ nàng lo lắng, nói dối trấn an nàng.
Nàng cũng không vạch trần mà chỉ tiếp tục ấn huyệt cho hắn.
Cơ Tinh Loan chăm chú nhìn nàng, lúc này nét mặt nàng căng thẳng, đầu lông mày cũng nhíu chặt, ánh mắt hiện lên một loại cảm xúc mà bình thường không có: Tràn đầy lo lắng.
Kỳ lạ là, trong lòng hắn sinh ra một nỗi vui sướng, rất thích tâm trạng này của nàng, rất thích cảm xúc này của nàng xuất hiện vì hắn.
Nhưng, hắn cũng không thích nàng cau mày.
Hắn đưa tay, chạm vào lông mày của nàng.
Cảm giác lạnh lẽo khiến Phong Già Nguyệt vô thức né tránh, thấy là tay của Cơ Tinh Loan, nàng nhẹ nhàng nắm lấy: "Tay đệ lạnh quá."
"Tỷ tỷ, đừng cau mày."
Phong Già Nguyệt sờ sờ lông mày của mình, lúc này mới phát hiện mình đang nhíu mày, nàng cười xoa xoa: "Tỷ tỷ nhất thời không chú ý, may mà đệ nhắc ta, nghe nói hay cau mày sẽ dễ có nếp nhăn, có nếp nhăn sẽ xấu mất."
Sao có thể như thế được, tu sĩ chứ đâu phải phàm nhân, tu sĩ chỉ cần có linh lực trong người, linh lực sẽ tự động chữa lành cơ thể, căn bản sẽ không bao giờ có thứ đại biểu cho tuổi già như nếp nhăn, trừ phi thọ nguyên sắp tận, hoặc là linh khí cạn kiệt...
Nhưng Cơ Tinh Loan không nói, hắn chỉ mỉm cười: "Tỷ tỷ sẽ luôn xinh đẹp."
Phong Già Nguyệt khẽ vuốt khuôn mặt hơi lạnh lẽo của hắn, bản thân đã đau đớn như thế rồi mà còn có lòng dạ nghĩ cho nàng, nếu nàng không đọc sách, không biết hắn đau đớn đến mức nào thì suýt nữa nàng cũng bị hắn lừa, thằng nhóc này thực sự quá đáng yêu rồi.
Cái vuốt ve đầy dịu dàng của nàng khiến Cơ Tinh Loan thoáng ngỡ ngàng, rồi lại thấy ánh mắt đầy "từ ái" của nàng.
Cơ Tinh Loan: "..."
Tâm tình rất phức tạp.
_______
Căn phòng yên tĩnh lại, Phong Già Nguyệt chuyên tâm ấn huyệt cho hắn, từng dòng linh khí theo huyệt vị chảy vào cơ thể hắn.
Nhưng không thể cứ ấn huyệt mãi, sau khi ấn một lúc nàng đành phải dừng lại, thấy hắn nhắm mắt, hơi thở đều đặn, tưởng là hắn đã ngủ, nàng thu tay lại đang định lặng lẽ rời đi.
Lại nghe Cơ Tinh Loan đột nhiên nói: "Tỷ tỷ, tỷ ở lại với ta một lát đi."
"Hả?" Phong Già Nguyệt sửng sốt, bèn muốn từ chối, "Không được..."
"Tại sao lại không được?" Giọng Cơ Tinh Loan hơi ỉu xìu.
"Không thích hợp lắm." Hắn đã lớn như này rồi, dù gì cũng là nam nữ khác biệt, nằm chung một giường không hay lắm.
Cơ Tinh Loan từ từ ngồi dậy, khuôn mặt tái nhợt nhìn nàng: "Ta còn nhớ trước đây mỗi lần ta đến tìm tỷ vào buổi tối, tỷ tỷ đều sẽ ôm ta lên giường ngủ."
"Trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại." Phong Già Nguyệt nghiêm túc nói.
Hắn như bị đả kích, sắc mặt càng tái nhợt hơn: "Cho nên hiện tại tỷ tỷ quả nhiên không thích ta nữa sao?"
"Không phải, ta vẫn rất thích Tiểu Tinh mà!" Phong Già Nguyệt hận không thể vỗ ngực khẳng định.
"Tỷ tỷ ngoài miệng nói thích, nhưng ngay cả nằm cùng ta một lát cũng không muốn." Cơ Tinh Loan cúi đầu, dáng vẻ đầy mất mát: "Ta hiểu rồi, tỷ tỷ đi đi."
Phong Già Nguyệt: "..."
Nếu cho nàng một cơ hội nữa, nàng nhất định sẽ quay lại mười năm trước đánh cho bản thân lúc đó một trận nên thân, ai bảo đồng ý cho hắn bế quan!
Quả nhiên tuyệt đối không thể bỏ qua việc giáo dục thanh thiếu niên! Trước mắt chính là một ví dụ điển hình!
Nàng hậm hực bò lên giường, nằm xuống bên cạnh Cơ Tinh Loan, hắn quay đầu liếc nhìn nàng: "Là lỗi của ta, ta không nên đưa ra yêu cầu quá đáng với tỷ tỷ, tỷ tỷ đứng lên đi, để ta nằm một mình là được."
Phong Già Nguyệt cố nặn ra một nụ cười xán lạn, vỗ vỗ vai Cơ Tinh Loan: "Tiểu Tinh, tỷ tỷ nằm cùng ngươi."
"Không cần đâu tỷ tỷ, vừa rồi ta chỉ nói nhăng nói cuội thôi, tỷ tỷ đừng vì ta mà cố miễn cưỡng mình."
Phong Già Nguyệt nghe vậy đau lòng không thôi!
Nàng vội vã dỗ dành hắn: "Không miễn cưỡng, tỷ tỷ không miễn cưỡng, nằm cùng ngươi tỷ tỷ rất vui, tỷ tỷ cũng nhớ ra, chúng ta quả thật đã lâu rồi không cùng nằm trò chuyện, hay là chúng ta tâm sự nhé?"
Giọng điệu dỗ trẻ con này, Cơ Tinh Loan trong lòng cười khẽ, nhưng không biểu hiện ra ngoài, mà ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Hắn xoay người, tựa trán vào vai nàng, bàn tay phải hơi lạnh đặt lên bụng nàng, là một tư thế dựa sát vào nàng.
Tư thế này không phải trước đây hắn chưa từng làm, chỉ là khi đó hắn chỉ là một đứa trẻ, Phong Già Nguyệt đương nhiên sẽ không để tâm, nhưng bây giờ hắn đã là một nam nhân trưởng thành, dù gì nàng cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Vì vậy nàng thò tay nhẹ nhàng nhấc ống tay áo bên phải của hắn lên, đặt tay hắn trở lại bên người hắn.
Thế nhưng chưa được bao lâu sau, eo của nàng đột nhiên thấy hơi lạnh, lần này tay hắn đặt lên eo nàng, Phong Già Nguyệt thiếu chút nữa bật dậy khỏi giường.
Bởi vì ngứa!
Cảm giác được cả người nàng trở nên cứng đơ, Cơ Tinh Loan có chút buồn cười, tay phải còn cố ý động đậy.
Bàn tay trên eo có cảm giác tồn tại rất mạnh, toàn thân Phong Già Nguyệt càng thêm căng cứng, dùng hết sức lực mới không lập tức hất tay hắn ra bỏ chạy.
Nàng chỉ có cách đưa tay ra cầm lấy tay của Cơ Tinh Loan, nói một cách hết sức "yêu thương": "Tỷ tỷ sưởi tay cho ngươi."
Tay hắn hơi lạnh, tay nàng lại ấm áp, vừa ấm vừa mềm, bị một bàn tay như vậy nắm, Cơ Tinh Loan cảm thấy rất thoải mái, hắn khẽ đáp: "Được."
Thế là sau đó, Phong Già Nguyệt cứ thế nắm lấy tay hắn, vừa là thật lòng muốn sưởi ấm tay hắn, vừa là đề phòng hắn lộn xộn.
Cơ Tinh Loan thầm cười trong lòng, không cố ý trêu chọc nàng nữa.
Hai người nằm yên lặng, không nói gì, nhưng cũng không cần nói.
Một lúc sau, Phong Già Nguyệt khẽ gọi: "Tiểu Tinh?"
"Hửm?" Cơ Tinh Loan lập tức đáp.
Lại một lúc sau, Phong Già Nguyệt lại thử gọi hắn: "Tiểu Tinh?"
"Ừm." Giọng của Cơ Tinh Loan vẫn tỉnh táo như thường.
Phong Già Nguyệt vốn định chờ hắn ngủ rồi đi: "..."
"Sao ngươi còn chưa ngủ?"
"Đau đầu, không ngủ được." Cơ Tinh Loan cố ý hỏi: "Tỷ tỷ muốn đi à?"
"Không phải."
Cuối cùng nàng không chờ được đến lúc Cơ Tinh Loan ngủ mà nàng lại là người mơ mơ màng màng thiếp đi trước.
Cơ Tinh Loan mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn gương mặt yên bình khi ngủ của nàng, rồi lại nhìn bàn tay vẫn nắm lấy tay phải của hắn, khóe miệng hơi cong lên, sắc mặt khôi phục bình thường trong nháy mắt, tay phải cũng không lạnh nữa, hắn nắm ngược lại tay nàng, rồi lại nhắm mắt lại.
_______
Tu sĩ sau khi đạt đến Kim Đan, trên cơ bản sẽ không cần ngủ, chỉ cần nhắm mắt đả tọa dưỡng thần là được, nhưng Phong Già Nguyệt vẫn giữ thói quen đi ngủ, chỉ cần không có chuyện gì cấp bách, ngày nào nàng cũng sẽ ngủ khoảng hai canh giờ, nếu không sẽ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Hai canh giờ sau, nàng tự động tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy Cơ Tinh Loan nằm bên cạnh, đôi môi mỏng mím chặt, khuôn mặt tuấn mỹ có phần khó tiếp cận, nhìn có vẻ xa cách hơn so với lúc tỉnh.
Điều khiến nàng vui mừng là sắc mặt hắn đã khôi phục bình thường, tay cũng không còn lạnh nữa mà rất ấm áp.
Tay hắn đặt lên tay phải của nàng, năm ngón tay thon dài rất dễ dàng bao bọc cả bàn tay nàng, nàng thưởng thức bàn tay có thể trực tiếp đưa đi làm mẫu tay của hắn, trong lòng thầm cảm thán: "Không hổ làm nam chính, hoàn mỹ!"
Nàng nhẹ nhàng lấy tay hắn ra, vừa ngồi dậy, Cơ Tinh Loan đã tỉnh lại: "Tỷ tỷ."
"Làm đệ tỉnh à?" Phong Già Nguyệt sờ sờ trán hắn, "Còn khó chịu không?"
"Không sao rồi, cảm ơn tỷ tỷ." Cơ Tinh Loan thoải mái đứng lên, lại trở về dáng vẻ tràn đầy sức sống.
Hai người cùng đi ngoài, sửa soạn một lát rồi cùng U Vũ đi tham gia tuyển chọn.
Lần tuyển chọn này kéo dài năm ngày, chỉ có người báo danh thành công mới có thể tham gia, Phong Già Nguyệt tiễn bọn họ đến cổng địa điểm tuyển chọn, liền khoát tay rời đi: "Tỷ tỷ chờ tin các đệ thông qua, hai đệ nhớ phải chăm sóc lẫn nhau đó nha!"
Hai người nhìn nàng rời đi, liếc nhìn nhau một cái, U Vũ vội vàng chủ động tách ra.
Hắn không cần Cơ Tinh Loan chăm sóc, chỉ cần đối phương không cố tình gây rối cho hắn là đã cảm tạ trời đất rồi.
Đối với cuộc tuyển chọn lần này, Phong Già Nguyệt không lo lắng gì cả, Cơ Tinh Loan thì chắc chắn sẽ vượt qua, còn U Vũ mặc dù không chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng nàng nghĩ cũng chắc được bảy tám phần.
Bọn họ vào trong tham gia tuyển chọn, nàng tất nhiên cũng phải đi xử lý việc của mình, khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Chớp mắt đã qua năm ngày, sáng sớm Phong Già Nguyệt đã đến bên ngoài đợi, thấy đoàn người nhà họ Cơ cũng đi tới từ một hướng khác, ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt của Cơ Huyền Thịnh, nàng vờ như không thấy.
Cơ Huyền Thịnh lại chủ động đi tới trước mặt nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng hỏi với giọng lạnh lùng: "Cô nương, Phong Già Tinh thật sự là đệ đệ của cô sao?"
Phong Già Nguyệt phát hiện mắt mình đột nhiên không nhúc nhích được, đầu óc trở nên trì độn, giống như có một giọng nói ra lệnh trong đầu nàng: Nói thật.
Nàng lập tức cảm thấy bất thường, tên Cơ Huyền Thịnh này dùng pháp thuật với nàng!
Nhưng khi phát hiện có phần không khống chế được cơ thể, nàng lập tức triệu hồi Huyễn Linh Châu trong cơ thể, Huyễn Linh Châu đang lười biếng tức khắc cảnh giác, cấp bậc thật sự của Huyễn Linh Châu là thần khí, nó gào ầm ĩ với nàng một trận, Phong Già Nguyệt dần cảm thấy cả người ấm áp, từ từ lấy lại quyền kiểm soát cơ thể.
Nàng không biểu hiện khác thường, trả lời một cách vô hồn: "Đúng vậy."
Cơ Huyền Thịnh nhìn Chân Ngôn Phù cấp Thiên hóa thành tro tàn trong tay, hoàn toàn không nghi ngờ câu trả lời của nàng, Chân Ngôn Phù này cực kỳ hiếm có, cả Cơ gia cũng chỉ có vài tấm, từ trước đến nay chưa bao giờ thất bại.
Trong lòng ông ta lại giảm đi vài phần nghi ngờ, nghĩ thầm có thể là nàng không biết, hoặc là bản thân thật sự nhất thời cảm ứng sai.
Chờ đám người Cơ gia rời đi, Phong Già Nguyệt liền dựa vào tường, vờ như có chút khó chịu, trong lòng âm thầm ghi thù: Chờ nàng tu đến Nguyên Anh, nàng nhất định sẽ đòi nợ!
Những người tham gia tuyển chọn lục tục từ bên trong đi ra, những người đi ra trước nhiều ít đều có chút ủ rũ, có vài người còn bật khóc, cũng có người thở dài đi ra, cũng có người vẻ mặt không cam lòng đứng lại, muốn nhìn xem những ai có thể vượt qua.
Lần tuyển chọn này có khoảng một vạn người tham gia, nhưng số người có thể vượt qua, có tư cách tiến vào mộ kiếm chỉ có hơn một trăm người, thật đúng là trăm người chọn một.
Huống hồ, một vạn người này đã là những người đạt đến tu vi Trúc Cơ trung kỳ trở lên trước khi một trăm tuổi - tiêu chí mà rất nhiều người cả đời cũng không thể nào chạm tới được.
Phong Già Nguyệt liếc mắt nhìn qua, trong một trăm người này, hầu như người nào trên đầu cũng có tên, nói cách khác, bọn họ đều là nhân vật có đất diễn ở trong sách.
Cơ Tinh Loan và U Vũ quả nhiên đều ở trong đó, Cơ Bất Phàm cũng vậy, hai đồ đệ của Tiết Cửu Hằng cũng có mặt, trong đám người Tiền gia bị Phong Già Nguyệt lừa mười vạn linh thạch chỉ có Tiền Lam Ngọc tu vi Trúc Cơ Hậu kỳ là vượt qua...
Giống như tình tiết trong sách, Long Chi Nghiêu bị loại một cách bất ngờ, sắc mặt tái nhợt đang đứng cúi đầu.
"Long gia quả nhiên đã xuống dốc hoàn toàn rồi." Trong đám đông có người khẽ nói.
"Ai nói không phải chứ."
Phong Già Nguyệt liếc mắt nhìn Long Chi Nghiêu, nói hắn đáng thương cũng đúng, nhưng hắn cũng đáng trách, trong sách, vì hắn không vượt qua mà Cơ Tinh Loan lại làm được nên hắn tính toán thuyết phục Cơ Tinh Loan nhường cơ hội vào mộ kiếm cho hắn, nói hắn là cháu đích tôn còn sót lại của Long gia, Cơ Tinh Loan phải giúp hắn làm rạng danh tộc môn, Cơ Tinh Loan không đồng ý, hắn liền vì thế mà ghi hận Cơ Tinh Loan...
Bởi vậy lần đầu tiên gặp Tiểu Tinh nàng mới nói, có đôi khi gặp lại người thân chưa chắc đã là chuyện tốt.
Giống như bây giờ, Tiểu Tinh che giấu thân phận, không có ai biết hắn là ai, trái lại tránh được rất nhiều phiền toái, Tiểu Tinh cũng có thể bớt chịu tổn thương hơn.
"Tỷ tỷ, ta vượt qua rồi." Cơ Tinh Loan cười nói.
"Tỷ tỷ, ta cũng vậy." Ánh mắt U Vũ tràn đầy vui mừng.
"Giỏi lắm, ta đã đặt một bàn tiệc để chúc mừng các đệ rồi, đi thôi đi thôi." Phong Già Nguyệt mỗi tay kéo một mỹ nam, hớn hở rời đi.
Tiền Lam Ngọc hơi kinh ngạc nói thầm: "Chó ngáp phải ruồi hay gì? Thế mà cả bọn đều vượt qua?"
"Chắc chắn là chó ngáp phải ruồi." Mấy người huynh đệ của nàng phụ họa, Tiền thúc vẻ mặt bất đắc dĩ, đám cậu ấm cô chiêu này, thế đạo này lấy đâu ra nhiều vận chó ngáp phải ruồi như vậy! Có thể vượt qua ít nhất chứng tỏ người ra có thực lực nhất định.
Thấy Cơ Bất Phàm cũng nhìn chằm chằm Cơ Tinh Loan, Cơ Huyền Thịnh liền hỏi: "Sao vậy?"
"Hắn rất mạnh." Cơ Bất Phàm lạnh lùng nói, trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: "Không hiểu sao ta cứ cảm thấy hắn có chút quen thuộc."
Cơ Huyền Thịnh biến sắc: "Ngươi cảm thấy hắn quen thuộc?"
"Một chút thôi." Cơ Bất Phàm nhíu mày.
Câu nói "rất mạnh" và "có chút quen thuộc" của Cơ Bất Phàm khiến Cơ Huyền Thịnh có điều suy nghĩ, nhưng sau cùng, ông ta quyết định chờ kết quả mộ kiếm, nếu Phong Già Tinh có thể thật sự lấy được kiếm, ông ta sẽ thử một lần nữa.
Còn nếu hắn không thể...
Cơ Huyền Thịnh cười khinh thường, thế thì có phải hay không cũng không quan trọng, Cơ gia không thiếu một kẻ dòng bên không hướng về gia tộc.
Những người khác nghĩ như thế nào, ba người Phong Già Nguyệt không hay biết và cũng không cần biết, sau khi ăn uống no say tại tửu lâu gần đó, ba người lại quay về điểm tập hợp.
Ba ngày nữa, những người vượt qua tuyển chọn sẽ đi vào mộ kiếm, cho nên tối nay, những người được chọn và thân nhân sẽ vào Phái Thương Ngô trước, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hai ba trăm người lên vân chu, không lâu sau mọi người liền cảm thấy vân chu hơi rung lên, đi qua đại trận hộ phái, thuận lợi tiến vào Phái Thương Ngô.
Cảm nhận được linh khí ngày càng dày đặc, Phong Già Nguyệt hít sâu một hơi, quả nhiên môn phái lớn đúng là khác biệt, mỗi tấc đất đều là bồng lai linh địa, không phải nơi mà Thiên Cực Môn có thể so sánh được.
Cho nên mấy năm nay nàng vẫn luôn muốn tìm cho Thiên Cực Môn một chỗ đặt chân tốt hơn, mà vừa vặn gần dãy núi Thương ngô có một nơi linh khí tuy không dồi dào bằng núi Thương Ngô, nhưng vẫn hơn xa những nơi khác, chỉ là chỗ đó thuộc đất của Phái Thương Ngô, sẽ không dễ dàng nhường cho người khác...
Khóe miệng nàng hơi cong lên, nhưng nhanh thôi, Phái Thương Ngô sẽ phải dâng hai tay đưa tới.
Nàng đoán chừng, đến lúc đó Dữ Thương lại phải hô to: "Ngài thật đúng là chưởng môn ruột của bọn ta."
"Tỷ tỷ, nước miếng của tỷ sắp rớt ra rồi kìa." Cơ Tinh Loan mỉm cười nói.
Phong Già Nguyệt vội vã giơ tay muốn lau, lại bị hắn nắm lấy, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng nàng, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khác thường, lại nghe giọng nói mang ý cười của hắn vang lên: "Xin lỗi, hóa ra là ta nhìn nhầm."
Phong Già Nguyệt: "..."
Có khi nào hắn âm thầm hư hỏng rồi không?
Nhìn gương mặt đầy đơn thuần của hắn, nàng rơi vào nghi hoặc sâu sắc.
Hay là, hắn thực sự chỉ nhìn nhầm thôi?
_______