Nam Chính Hắc Hóa Suốt Ngày Giả Vờ Đáng Thương

Chương 30



Editor: Độc Ẩm

Có lẽ là vì để cho những người hiếm khi mới được đặt chân đến đây nhìn rõ cảnh sắc, nên sau khi tiến vào Phái Thương Ngô, tốc độ của vân chu chậm lại, phong cảnh núi non Thương Ngô dần dần hiện ra trước mắt mọi người, giống như một bức tranh tiên cảnh huyền diệu.

Dãy núi Thương Ngô có diện tích rộng lớn, phóng mắt nhìn không thấy tận cùng, chỉ thấy núi non trùng điệp nối tiếp nhau vô tận, đình đài lầu các như ẩn như hiện, các đỉnh núi hầu như đều ẩn mình trong tầng tầng mây trắng, có vẻ càng thêm phần huyền bí, khiến người ta không khỏi sinh lòng tò tò, rốt cuộc là đỉnh núi kia đẹp đến đến mức nào.

Thỉnh thoảng lại có người ngự kiếm bay qua, dừng lại ở bên cạnh vân chu: "Đây là những người tham gia mộ kiếm lần này sao?"

"Thưa Ứng Cộng sư thúc, đúng vậy ạ." Một đệ tử phái Thương Ngô trên vân chu cung kính trả lời.

Ứng Cộng đảo mắt nhìn quanh vân chu, khi thấy Phong Già Nguyệt, hắn hơi khựng lại, lỗ rõ vẻ ngạc nhiên: "Là ngươi?"

Phong Già Nguyệt gật đầu: "Lâu rồi không gặp."

Sau khi nhìn rõ tu vi của Phong Già Nguyệt, vẻ mặt hàm hậu của Ứng Cộng lập tức biến sắc, thậm chí thanh kiếm dưới chân cũng hơi lung lay, phát ra tiếng vù vù.

Mười năm trước nàng mới thăng lên Kim Đan Hậu kỳ, vậy mà bây giờ đã là Kim Đan Đại viên mãn?

Mười năm trước Ứng Cộng đi cùng Trác Cửu và Bạch Tử Toàn đến Tiên Thủy Thành điều tra, lúc đó hắn là Kim Đan Trung kỳ, hiện tại hắn vẫn là Kim Đan Trung kỳ. Nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy mình tu luyện chậm chạp mà ngược lại, trong hàng sư huynh đệ, hắn vốn đã xem như là người thăng cấp khá nhanh rồi, chỉ là không thể so với thiên tài trong các thiên tài như Bạch Tử Toàn thôi.

Nhưng hiện tại hắn bắt đầu có chút hoài nghi chính mình, người ta xuất thân từ một môn phái hạng ba nơi trấn nhỏ hẻo lánh, linh khí mỏng manh, tài nguyên ít ỏi mà chỉ trong mười năm đã thăng từ Kim Đan Hậu kỳ lên Kim Đan đại viên mãn. Còn hắn, tu luyện ở một trong những nơi có linh khí dồi dào nhất đại lục Thanh Lăng, tài nguyên sung túc, nhưng mấy thập niên rồi vẫn quanh quẩn ở Kim Đan Trung kỳ, có gì đó không đúng ở đây thì phải?

Ứng Cộng chịu đả kích mạnh, sắc mặt thay đổi liên tục, đệ tử Phái Thương Ngô trên vân chu thấy vậy không khỏi lo lắng: "Sư thúc?"

"Không sao." Ứng Cộng vốn định đi gặp bạn, nhưng giờ phút này hắn chẳng muốn đi đâu nữa, chỉ muốn lập tức quay về bế quan khổ tu, hắn hỏi Phong Già Nguyệt: "Ta nhớ ngươi tên là Phong Già Nguyệt đúng không?"

"Đúng vậy." Phong Già Nguyệt khẽ cười đáp, người này dung mạo hàm hậu, trước đây khi xuất hiện cùng Trác Cửu, dưới hào quang của Trác Cửu hắn không có gì nổi bật, nhưng giờ đứng một mình, hắn lại có vài phần đáng yêu.

Đối với người đẹp, nàng không kiềm được nhìn lâu hơn chút, còn quan tâm hỏi: "Sắc mặt huynh hình như không được tốt lắm."

Cơ Tinh Loan không nhịn được khẽ nói bên tai nàng: "Tỷ tỷ, sắc mặt của hắn vốn dĩ rất tốt, hình như là sau khi nhìn thấy tỷ mới trở nên khó coi đấy."

Phong Già Nguyệt: "..."

U Vũ đứng gần nhất nghe rõ từng câu từng chữ, các thớ cơ trên mặt hơi giật giật, hắn vội cúi đầu, nhưng nụ cười vẫn không kìm được mà lan ra khóe môi.

Thật ra hắn cũng có cảm giác như vậy, rõ ràng sau khi thấy tỷ tỷ, sắc mặt người kia mới đại biến, có điều hắn không dám nói ra.

Ứng Cộng chậm rãi nói từng chữ: "Ta là Ứng Cộng, ngươi nhớ cho kỹ, tương lai ta có thể sẽ thách đấu với ngươi."

Tự dưng nhận được một chiếc thư khiêu chiến từ trên trời rơi xuống, Phong Già Nguyệt: "..."

Nàng còn chưa kịp mở miệng từ chối thì Ứng Cộng đã quay ngược phi kiếm, bay thẳng về phía hắn vừa tới.

"Sư thúc, ngài nhầm hướng rồi sao?" Đệ tử Phái Thương Ngô trên vân chu vội vàng nhắc nhở, chỉ thấy Ứng Cộng trả lời qua quýt một câu: "Không nhầm, ta phải về bế quan!"

Đám người trên vân chu: "..."

Đám đông nhìn về phía Phong Già Nguyệt bằng đủ loại ánh mắt, rốt cuộc nàng là ai, vì sao đệ tử của Phái Thương Ngô vừa nhìn thấy nàng đã sắc mặt đại biến, còn thay đổi kế hoạch quay đầu về bế quan? Lại còn trịnh trọng nói tương lai muốn khiêu chiến với nàng?

Phong Già Nguyệt nhìn lại mọi người với vẻ mặt vô tội: "Có chuyện gì sao?"

Mọi người thu hồi ánh mắt, nhưng sự nghi ngờ trong lòng càng lúc càng sâu.

Cơ Tinh Loan cúi đầu cười, tỷ tỷ của hắn, đúng là luôn khiến người ta ngỡ ngàng, tốc độ tu luyền còn nhanh hơn cả hắn đời trước, không hiểu sao đời trước hắn lại chưa từng nghe đến tên nàng.

May là đời này đã gặp nên chuyến trùng sinh này của hắn mới sẽ không đến mức nhàm chán...

_______

Vân chu dừng lại ở đỉnh Quy Yến, nơi chuyên dùng để tiếp đãi khách ngoại lai, mỗi người tham gia mộ kiếm đều nhận được một thẻ phòng, người nhà thì ở cùng người tham gia, đương nhiên những vị khách quý như Cơ Huyền Thịnh sẽ được sắp xếp nơi ở riêng, sẽ không ở cùng người tham gia mộ kiếm như những người khác.

Vì phản ứng kỳ lạ của Ứng Cộng mà không ít người muốn lôi kéo làm quen với Phong Già Nguyệt, muốn dò hỏi rõ ngọn ngành, ngay cả vài người của Phái Thương Ngô cũng tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Phong Già Nguyệt tất nhiên sẽ không để lộ chút gì, bọn họ hỏi bẳng vẻ mặt mờ mịt, nàng cũng trả lời bằng vẻ mặt mờ mịt ngơ ngác hơn cả bọn họ, còn hỏi ngược lại bọn họ, mỗi lần nhìn Cơ Tinh Loan đều buồn cười.

Nghỉ ngơi ở đỉnh Quy Yến tương đối thoải mái, Phái Thương Ngô chuẩn bị ngày ba bữa ăn cho khách, tất cả đều là rau quả đầy linh khí và thịt yêu thú, mùi vị cũng rất được, Phong Già Nguyệt ăn rất vui vẻ.

"Tiếc là chúng ta không có thân thích gì ở Phái Thương Ngô, nếu không sau này có thể thường xuyên tới ăn ké rồi, tiếc thật đấy, giá mà có người thân, bạn bè hay đạo lữ gì đó ở Phái Thương Ngô thì tốt biết bao." Nàng cảm thán đầy ẩn ý.

Cơ Tinh Loan vờ như không hiểu, chỉ mỉm cười đặt vài món nàng thích ra trước mặt nàng: "Tỷ tỷ ăn đi."

"Đệ không ăn à?"

"Ta không thích." Cơ Tinh Loan cũng trả lời đầy ẩn ý.

U Vũ không hiểu hai người đang nói bóng nói gió cái gì, chỉ ngoan ngoãn đặt đồ ăn trước mặt Phong Già Nguyệt: "Tỷ tỷ ăn đi."

Cơ Tinh Loan chuyển ánh mắt tà ác về phía hắn, đột nhiên cười cười: "Tỷ tỷ, U Vũ tướng mạo tuấn tú, chu đáo tỉ mỉ, lại có tài năng, tính tình cũng rất đáng tin cậy, nếu hắn chịu để tâm, biết đâu có thể tìm được đạo lữ ở Thương Ngô, hay là tỷ tỷ cân nhắc thử xem?"

Từ lúc Cơ Tinh Loan đột nhiên mở miệng khen hắn, U Vũ đã biết có chuyện chẳng lành, nghe đến câu cuối, sắc mặt hắn lập tức đại biến, đáng thương nhìn Phong Già Nguyệt: "Tỷ tỷ, ta mới hai mươi hai tuổi thôi, không vội tìm đạo lữ."

"Hai mươi hai tuổi còn không vội tìm đạo lữ?" Cơ Tinh Loan làm bộ kinh ngạc.

"Ta nghe nói người khác ít nhất cũng phải hai ba trăm tuổi mới bắt đầu tìm đạo lữ." U Vũ biết Cơ Tinh Loan giỏi ăn nói, chỉ sợ Phong Già Nguyệt bị hắn thuyết phục, vội vàng biện bạch: "Tỷ tỷ, ta còn quá nhỏ."

"Thì ra là thế." Cơ Tinh Loan chợt ngộ ra, hắn còn vờ cảm thán: "Hóa ra U Vũ lớn hơn ta bốn tuổi cơ à!"

Nghe thấy chưa tỷ tỷ, ta mới mười tám thôi đó!

Hiểu rõ hàm ý của hắn, Phong Già Nguyệt: "..."

Người viết quyển sách này không lẽ là người của hội FFF hả? Trong sách hình như cơ bản toàn là cẩu độc thân, ai có dây dưa tình cảm thì cơ bản đều không có kết cục tốt đẹp gì.

(Hội FFF - FFF Inquisition = Fighting For Freedom Inquisition được hiểu như là hội "chống lại những người đang yêu - trừng trị mấy đứa có bồ") Nam chính ở trong sách gặp đủ kiểu mỹ nữ, lạnh lùng, quyến rũ, loli, ngự tỷ, ngây thơ, mê người đều có đủ, vậy mà hắn lại chưa từng động lòng, từ đầu đến cuối đều là một tên thẳng nam chính hiệu, cuối cùng còn tặng cho hai nhân vật nữ có nhiều đất diễn nhất một kiếm chết tươi, đúng là hết cứu!

Xem ra con đường đu CP của nàng vẫn còn rất dài, không biết trước khi nàng rời đi hắn có thể khai sáng chút nào không?

Phiền muộn!

Cơ Tinh Loan lẳng lặng nhìn nàng một cái, thấy nàng cau mày, trong lòng hắn hừ lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt lại hết sức dịu dàng: "Tỷ tỷ mau ăn đi, không thì nguội mất."

"Đệ nói đúng." Gác lại phiền não, Phong Già Nguyệt lại vui vẻ ăn cơm tiếp.

______

Ba ngày thoáng chốc đã trôi qua, tất cả mọi người được đưa đến một bãi đất bằng, phía sau là một ngọn núi đen kịt, trên núi thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng sắc bén, nhưng nếu muốn nhìn kỹ xem ánh sáng phát ra từ đâu thì lại cảm giác như chẳng có gì cả.

Phong Già Nguyệt nhìn ngọn núi màu đen kia, trong lòng cũng không kìm được sự kích động: Mộ kiếm!

Nàng đứng ở bên cạnh, nhìn hơn một trăm thanh niên chí khí hừng hực đứng ở trung tâm, trên mặt không kìm được mà mỉm cười.

Nhìn bọn họ đúng là bổ mắt, muốn dáng người có dáng người, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn khí chất có khí chất, hơn nữa ai nấy đều có tu vi cao cường, tài năng vượt trội, tương lai chỉ cần không chết là sẽ có tiền đồ rộng mở, nếu bọn họ mà đến thời hiện đại tham gia mấy show tuyển chọn kiểu 101 thì chắc khản giả trên cả thế giới sẽ phát cuồng mất.

Chưởng môn Phái Thương Ngô cũng đích thân xuất hiện, gương mặt ông trông rất trẻ, nhưng lại để một bộ râu dài, nhìn qua rất có tiên khí. Ông đứng đối diện với mọi người, trên mặt là vẻ từ ái, nhưng tu vi cao thâm khiến đám thanh niên không khỏi sinh ra cảm giác sùng bái.

"Kiếm, là quân vương trong trăm loại binh khí, hy vọng các ngươi nhớ kỹ những lời này, vô luận lần này các ngươi có lấy được thanh kiếm như ý hay không thì bản tọa cũng hy vọng các ngươi vĩnh viễn không phụ thanh kiếm trong tay mình."

"Vãn bối xin ghi nhớ trong lòng." Hơn một trăm người đồng thanh trả lời.

Chưởng môn gật đầu, tám vị trưởng lão của Phái Thương Ngô đứng lên, mỗi người đứng vào một phương vị, vây quanh hơn một trăm thanh niên ở giữa, cùng nhau mở phong ấn mộ kiếm.

Ánh mắt Phong Già Nguyệt va vào một vị trưởng lão mặc áo xanh, trên đầu hắn hiện rõ một cái tên: Ma Cửu.

Nếu là trưởng lão chính tông của Phải Thương Ngô thì tuyệt đối sẽ không có cái tên như vậy, Phong Già Nguyệt mặt không đổi sắc, nhưng ánh mắt hơi lóe lên, đây chính là món quà lớn mà nàng chuẩn bị tặng cho Phái Thương Ngô, một món quà mà bọn họ không thể nào từ chối.

Trước đó nàng đã chuẩn bị gần xong, chỉ đợi mấy ngày nữa thu lưới là được. Biết trước cốt truyện đúng là rất tốt, chỉ cần sử dụng đúng cách thì những chi tiết nhỏ đều có thể trở thành lưỡi dao sắc bén cho nàng tận dụng.

Không muốn rút dây động rừng, Phong Già Nguyệt chỉ nhìn lướt qua ông ta rồi nhanh chóng nhìn những người khác.

Dưới chân tám vị trưởng lão bừng sáng một pháp trận, mộ kiếm vốn đang yên tĩnh đột nhiên nổi lên cuồng phong, tiếng gió rít gào, đám thanh niên trong trận pháp có người hơi loạng choạng, có người lại vững như Thái Sơn, có người hoang mang lúng túng, có người điềm tĩnh thản nhiên, tất cả phản ứng của bọn họ đều rơi vào mắt những người ở ngoài.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Cơ Tinh Loan, trong mắt ai cũng hiện lên vẻ tán thưởng, ngay cả Cơ Huyền Thịnh cũng nhìn Cơ Tinh Loan lâu hơn một chút.

Khi trận pháp sáng đến cực điểm, bọn họ liền biến mất tại chỗ, tất cả được truyền tống vào trong mộ kiếm.

Mộ kiếm sẽ mở một ngày một đêm, từ giờ là lúc yên lặng chờ đợi, Phong Già Nguyệt đang định tìm chỗ ngồi thì nghe Cơ Huyền Thịnh đột nhiên nói: "Chưởng môn, Cơ gia chúng ta có một thứ gọi là Quan Trần Kính, lần này bản tọa vừa khéo mang tới, không bằng thử xem một phen?"

Chưởng môn Phái Thương Ngô tỏ vẻ hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười nói: "Vậy cũng hay, vừa vặn cho chúng ta mở mang kiến thức về Quan Trần Kính trong truyền thuyết. Nhưng trong mộ kiếm đao kiếm vô tình, Quan Trần Kính liệu có..."

Cơ Huyền Thịnh mặt đầy kiêu ngạo: "Chưởng môn yên tâm, Quan Trần Kính không dễ bị tổn hại, cho dù thật sự có hư hại thì đó cũng là vấn đề của nó."

"Được." Chưởng môn Phái Thương Ngô vuốt râu mỉm cười, "Cơ đạo hữu thật sảng khoái."

Cơ Huyền Thịnh lấy ra một chiếc gương cổ to bằng bàn tay. Ông ta giao cho chưởng môn Phái Thương Ngô, chưởng môn truyền linh lực vào, Quan Trần Kính liền tự động bay vào trong mộ kiếm, trước mặt mọi người bên ngoài mộ kiếm xuất hiện một màn ảnh, trên màn ảnh là hơn một trăm người vừa mới tiến vào mộ kiếm.

Phong Già Nguyệt mặt không đổi sắc, âm thầm lấy ra một lá phù chú, bàn tay dưới ống tay áo bấm mấy cái pháp quyết, phù chú lặng yên biến mất, không một tiếng động bay vào mộ kiếm theo Quan Trần Kính.

Dùng mất lá phù chú vừa rồi, Phong Già Nguyệt đau lòng muốn chết, đây chính là phù chú cấp Thần mà nàng phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới lấy được, có thể chống lại một đòn của Hóa thần tôn giả.

Vốn dĩ nàng định giữ lại cho Cơ Tinh Loan, không ngờ lại phải dùng ở chỗ này, nhưng ở trong mộ kiếm có rất nhiều chuyện khác thường xảy ra vì Cơ Tinh Loan, nàng không muốn để người khác nhìn thấy.

Trong sách, Cơ Huyền Thịnh cũng đưa Cơ Bất Phàm đến tham gia mộ kiếm, nhưng cả quá trình chỉ bình tĩnh đứng xem, chưa từng lấy ra Quan Trần Kính, bây giờ lại đột nhiên thay đổi, không lẽ là nhằm vào Cơ Tinh Loan?

E là do vừa rồi Cơ Tinh Loan thể hiện quá xuất sắc, tên đàn ông khốn kiếp này lại động tâm tư rồi.

_______

Quan Trần Kính bay vào mộ kiếm, lập tức chiếu ra cảnh tượng bên trong, người bên ngoài mộ kiếm đều hứng thú quan sát, Phái Thương Ngô cũng muốn mượn cơ hội này cho người ngoài thấy được phong thái của mộ kiếm, cho nên cũng rất hớn hở.

Đột nhiên bị truyền tống vào mộ kiếm, không ít người còn có chút hoang mang bất an, chỉ có số ít người vẫn bình tĩnh như thường, trong đó có Cơ Tinh Loan, Cơ Bất Phàm và U Vũ.

Người bên ngoài thấy vậy không ngừng gật đầu, chưởng môn Phái Thương Ngô nói với Cơ Huyền Thịnh: "Cơ thiếu chủ quả là thiếu niên anh tài, rất có phong thái của Cơ gia chủ năm xưa."

"Quá khen quá khen." Cơ Huyền Thịnh khiêm tốn nói, nhưng ánh mắt của ông ta lại tập trung vào Cơ Tinh Loan nhiều hơn.

Phong Già Nguyệt đã đoán đúng, đúng là vì Cơ Tinh Loan quá ưu tú nên đã lần nữa gợi lên sự hứng thú của ông ta, nên ông ta mới lấy Quan Trần Kính ra. Nếu như là con cháu bình thường của Cơ gia, lưu lạc bên ngoài thì cũng chẳng sao, nhưng nếu là một người cực kỳ xuất sắc thì nhất định phải đưa về Cơ gia.

Đúng lúc này, trong mộ kiếm bỗng nhiên nổi gió, tiếng gió rít hết đợt này đến đợt khác, tiếng binh khí va chạm loảng xoảng vang lên không ngừng từ Quan Trần Kính truyền ra, những người tu vi thấp đã bắt đầu cảm thấy khó chịu, không dám tiếp tục nghe.

Ánh mắt chưởng môn Phái Thương Ngô lóe lên vẻ khác thường, đã lâu lắm rồi kiếm trong mộ kiếm không kích động như vậy, là do ai?

Ánh mắt của mọi người cũng đổ dồn về đám người trong kính, muốn tìm ra người khiến nhiều thanh kiếm hưng phấn đến mức như vậy.

Trong ánh mắt mong đợi của đám người bên ngoài thì những người bên trong mộ kiếm lại mặt mày thất sắc, chỉ thấy vô số thanh kiếm trong mộ kiếm bay lên, tất cả đều lao về phía bọn họ.

"A..." Có người sợ hãi hét lên, bao nhiêu kiếm như vậy, sơ sẩy mộ chút thôi e là sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, chết không toàn thây.

Chưởng môn Phái Thương Ngô sắc mặt hoảng hốt, lẩm bẩm: "Vạn kiếm tề minh."

Vạn kiếm tề minh trong truyền thuyết, chính hắn cũng chưa từng tận mắt chứng kiến, chỉ nghe kể rằng trước đây một lão tổ tông của Phái Thương Ngô sau khi vào mộ kiếm đã khiến vạn kiếm cùng thức tỉnh, về sau lão tổ tông đó đã phi thăng.

Tất cả người của Phái Thương Ngô đều không ngồi yên nổi, ánh mắt lộ rõ vẻ ao ước: "Ai vậy?"

Cơ Huyền Thịnh cũng đứng lên, lòng tràn đầy kỳ vọng: Là Bất Phàm sao? Là Bất Phàm đúng không?

Thế nhưng ngay vào thời khắc mọi người mong đợi nhất, màn ảnh bỗng nhiên tối sầm lại, toàn bộ hình ảnh đều biến mất.

Phong Già Nguyệt âm thầm thở phào, cũng may là kịp thời, coi như không uổng phí phù chú cấp Thần.

"Có chuyện gì vậy?" Cơ Huyền Thịnh cả kinh, người của Phái Thương Ngô cũng đầy nghi hoặc, lúc này mộ kiếm đã đóng lại, trong vòng một ngày một đếm không thể mở ra, bọn họ dù có ngờ vực như thế nào thì cũng chỉ đành nhẫn nại chờ đợi.

Mà ở trong mộ kiếm, vô số thanh kiếm đồng loạt lao tới, hơn một trăm người bỏ chạy tán loạn, ai nấy đều chạy thục mạng, hoàn toàn không còn tâm trí suy nghĩ vì sao những thanh kiếm kia lại đồng loạt bay tới như vậy.

Chỉ có Cơ Tinh Loan là bình tĩnh nhất, hắn biết những thanh kiếm này sẽ không làm hắn bị thương, cho nên ngoài mặt hắn cũng giả bộ hoảng loạn chạy trốn, nhưng thực chất thì mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, tất cả mọi người đều rơi vào tầm mắt của hắn.

Đột nhiên, sắc mặt hắn hơi thay đổi, một chiếc gương to cỡ bàn tay lơ lửng giữa không trung khiến hắn chú ý, kỳ lạ là trên mặt chiếc gương đó lại dán một tấm phù chú màu tím - phù chú cấp Thần.

Chiếc gương lớn cỡ bàn tay ấy, Cơ Tinh Loan biết đó là đồ của Cơ gia, trong nháy mắt hắn đã đoán được là do Cơ Huyền Thịnh mang tời, chỉ là tấm phù chú kia lại khiến hắn khó hiểu.

Lúc này, Quan Trần Kính đang không ngừng vặn vẹo, dường như muốn thoát khỏi tấm phù chú, mà phú chú lại dán chặt lấy mặt gương, cả hai dây dưa không ngớt.

Cơ Tinh Loan cố ý bay về phía Quan Trần Kính, kiếm trong mộ kiếm liền bay theo, trong chớp mắt, hơn mười thanh kiếm đồng loạt cắm vào Quan Trần Kính và tấm phù chú màu tím kia, phù chú phát ra một tiếng nổ dữ dội, Quan Trần Kính bị uy lực khủng khiếp đó làm cho tổn hại phần lớn lớp phòng vệ vốn có, bị hơn mười thanh kiếm xuyên thủng, từ giữa không trung rơi thẳng xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.

Cơ Tinh Loan rời đi không quay đầu lại, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.

_______

Bên ngoài mộ kiếm, bởi vì Quan Trần Kính tạm thời mất liên lạc, sắc mặt Cơ Huyền Thịnh thay đổi mấy lượt, cuối cùng rời khỏi chỗ ngồi, lặng lẽ quay về chỗ ở.

Ông ta dựng kết giới, lấy ra hơn mười khối linh thạch cực phẩm, bày ra một đại trận rồi đứng ở trung tâm trận pháp, bấm pháp quyết khởi động trận pháp.

Ảo ảnh của gia chủ Cơ gia - Cơ Thiên Hạo xuất hiện ở trước mặt ông ta, Cơ Thiên Hạo sắc mặt lo lắng: "Thúc thúc? Chẳng hay đã xảy ra chuyện gì?"

Đây là trận pháp riêng của Cơ gia, chỉ có con cháu dòng chính mới được học, nó có thể truyền tin tức vượt ngàn dặm trong nháy mắt, thậm chí có thể truyền cả vật phẩm, thần kỳ vô cùng. Nhưng trận pháp này cũng cực kỳ hao tổn linh lực, cho dù là tu vi cao như Cơ Huyền Thịnh thì mỗi năm cũng chỉ có thể dùng một lần, dùng nhiều sẽ tổn hại thân thể.

"Gia chủ, ta muốn mượn Huyết Mạch Thạch."

"Ồ, thúc phát hiện huyết mạch của Cơ gia ở bên ngoài?" Cơ Thiên Hạo hứng thú hỏi.

"Đúng là có cảm ứng được, nhưng lại lúc có lúc không, ta không rõ thật giả, cho nên muốn dùng Huyết Mạch Thạch kiểm tra xem, là thật hay giả lập tức sẽ rõ."

"Vì sao không trực tiếp đưa người về? Việc truyền tống Huyết Mạch Thạch sẽ tổn hại rất nhiều tu vi của thúc thúc."

Cơ Huyền Thịnh cười khổ một tiếng, liền đem mọi chuyện kể sơ qua một lượt, nghe đến đoạn Cơ Bất Phàm nghĩ đối phương có chút quen mắt, không hiểu sao trong lòng Cơ Thiên Hạo lại hiện lên một cái tên: Cơ Tinh Loan.

Nhưng ông ta nhanh chóng lắc đầu, chưa nói Cơ Tinh Loan rất có thể đã chết, cho dù hắn còn sống thì hiện giờ cũng mới chỉ mười tám tuổi, tuyệt đối không thể đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn. Hơn nữa, Cơ Huyền Thịnh nói cảm ứng huyết mạch mơ hồ, có lẽ là quan hệ huyết thống rất xa, thế thì lại càng không thể là Cơ Tinh Loan.

Ông ta lấy Huyết Mạch Thạch ra: "Làm phiền thúc thúc rồi."

"Gia chủ khách khí, đây là việc ta nên làm."

Vẻ mặt hai người đều trở nên nghiêm túc, sắc mặt Cơ Huyền Thịnh dần tái đi, một lúc sau, Huyết Mạch Thạch giây trước còn đang ở Đông lục địa bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Cơ Huyền Thịnh. Cơ Huyền Thịnh thở phào một hơi, toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh, ông ta cúi xuống nhặt Huyết Mạch Thạch lên, đó là một viên bạch ngọc không tỳ vết to cỡ nắm tay, người ông ta còn hơi lảo đảo một chút, ông ta uống một bình đan dược mới hồi lại được một chút tu vi.

Ban đầu ông ta định dùng Quan Trần Kính để xác nhận Phong Già Tinh có xứng đáng hay không rồi mới lấy Huyết Mạch Thạch, tiếc là Quan Trần Kính xảy ra trục trặc, không thể xác nhận được. Ông ta lại mơ hồ cảm thấy không muốn từ bỏ đứa trẻ đó nên không thể làm gì khác hơn là sớm lấy được Huyết Mạch Thạch, chờ hắn ra khỏi mộ kiếm là kiểm tra luôn.

"Mong là ngươi đừng khiến ta thất vọng." Đến cả giọng Cơ Huyền Thịnh cũng hơi khàn đi, ông ta ho khan hai tiếng, lại uống thêm mấy viên đan dược.

Bởi vì chuyện hao tổn tu vi này mà hắn cực kỳ bất mãn với Phong Già Nguyệt.

Nếu không phải cô ta ngáng đường, nếu không phải cô ta mời Trác Cửu đến thì ông ta chỉ cần đưa bọn họ về Cơ gia là được, căn bản chẳng cần tốn sức nhiều như vậy, giờ thì Quan Trần Kính còn không biết đã gặp phải vấn đề gì.

"Ranh con không biết tốt xấu!" Ông ta lộ ra vẻ mặt hung tợn.

Sau khi tĩnh tọa một hồi, Cơ Huyền Thịnh quay lại bên ngoài mộ kiếm, ánh mắt sắc bén lướt qua Phong Già Nguyệt, nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ mặt mỉm cười, yên lặng chờ đợi.

Ông ta không biết Phong Già Nguyệt cũng đang âm thầm quan sát ông ta, nàng có thể nhận ra, trạng thái của ông ta suy yếu hơn lúc nãy rất nhiều.

Ông ta ra ngoài làm gì? Phong Già Nguyệt trầm tư suy nghĩ.

Nàng đã đọc truyện, lợi thế là nàng biết rất nhiều chuyện, nhưng bất lợi cũng là nàng biết quá nhiều, không có manh mối bên ngoài, nhất thời nàng cũng không hiểu được, đành phải tạm gác lại.

Nhưng để phòng bất trắc, nàng vẫn nhìn về phía Trác Cửu, trong lòng hơi do dự.

Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Trác Cửu cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt có ý dò hỏi.

Phong Già Nguyệt truyền âm cho hắn: 【Tiền bối, lát nữa có thể giúp ta một chuyện được không...】

Nghe được truyền âm, Trác Cửu nhướng mày: 【Ta lại không ngại diễn giả làm thật đâu.】

Phong Già Nguyệt lén trừng hắn: 【Tiền bối, năm bình Xích Tiêu Đan.】

Trác Cửu nheo mắt cười: 【Thành giao.】

Xích Tiêu Đan của nàng đúng là thứ hiếm có khó tìm.

Nhưng vì sao đột nhiên nàng lại hào phóng như vậy?

Trác Cửu nhìn về phía Phong Già Nguyệt, rồi lại nhìn về phía Cơ Huyền Thịnh, trong lòng có điều suy nghĩ, xem ra chuyện "huyết mạch Cơ gia" mà Cơ Huyền Thịnh nói lúc trước có lẽ thực sự không phải là không có căn cứ.

Có điều hắn cũng không quan tâm, dù sao hắn cũng không biết gì hết.

Một ngày một đêm trôi qua rất nhanh, mộ kiếm bừng sáng rực rỡ, hơn một trăm người đột nhiên xuất hiện, có người chật vật vô cùng, cũng có người chỉnh tề sạch sẽ, có người mặt mày hớn hở, cũng có người đầy vẻ thất vọng...

Ngay cả Cơ Bất Phàm mặt than lúc này cũng lộ ra vài phần vui mừng, đủ thấy hắn đã có được thanh kiếm tốt đến mức nào, Cơ Huyền Thịnh thấy thế cũng vui mừng, ông ta nhìn về phía Cơ Tinh Loan.

Cơ Tinh Loan mỉm cười, U Vũ cũng tràn đầy vui mừng, hai người đều nhìn về phía Phong Già Nguyệt, căn bản không cần nói lời nào, Phong Già Nguyệt cũng cười.

Ánh mắt đám người Phái Thương Ngô không ngừng đảo quanh hơn một trăm người, bọn họ muốn biết, rốt cuộc vạn kiêm tề minh là vì ai?

Nhưng bọn họ nhìn mãi vẫn chẳng thể đoán ra, chưởng môn lên tiếng dò hỏi, mọi người cũng mờ mịt lắc đầu, ai nấy đều không có gì khác thường.

Cơ Huyền Thịnh lại lấy Huyết Mạch Thạch to bằng bàn tay từ trong lòng ra, nhanh chóng tiếp cận Cơ Tinh Loan, mạnh mẽ nắm lấy tay Cơ Tinh Loan, áp lên Huyết Mạch Thạch.

Huyết Mạch Thạch vốn là bạch ngọc dần dần phát ra ánh sáng đỏ rực.

Huyết Mạch Thạch, chỉ cần là người thuộc huyết thống đó chạm vào sẽ phát ra ánh sáng đỏ, là bảo vật không thể thiếu của các đại thế gia, là thứ đồ cao cấp dùng để giữ gìn huyết thống thuần chính.

"Ngươi quả nhiên là người của Cơ gia ta!" Cơ Huyền Thịnh vui sướng cười rộ lên, "Theo chúng ta về Cơ gia đi, Cơ gia sẽ cho người tài nguyên tốt nhất, công pháp tốt nhất, tuyệt đối sẽ không để tài năng của ngươi bị mai một."

Ông ta khinh khỉnh liếc sang Phong Già Nguyệt: "Tuyệt đối không phải loại tông môn hạng ba không có nổi một tu sĩ Nguyên Anh có thể sánh bằng."

Phong Già Nguyệt: "..."

Nàng trừng mắt không hề nể nang, ánh mắt Cơ Huyền Thịnh bốc lên ngọn lửa giận dữ.

Cơ Tinh Loan liếc nhìn Phong Già Nguyệt, theo kế hoạch ban đầu, hắn quả thực định quay về Cơ gia, trực tiếp khiến Cơ gia chia năm xẻ bảy từ bên trong, từng bước hủy diệt.

Nhưng dạo gần đây hắn không còn muốn làm theo kế hoạch ban đầu nữa.

Ở lại bên nàng, xem ra thú vị hơn nhiều so với quay về Cơ gia.

_______

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com