Nam Chính Hắc Hóa Suốt Ngày Giả Vờ Đáng Thương

Chương 32



Editor: Độc Ẩm

Ở lại Phái Thương Ngô chừng một tháng, trong khoảng thời gian này, Cơ Tinh Loan nghe ngóng được không ít chuyện, mặc dù không cố ý tìm hiểu chuyện riêng của Trác Cửu, nhưng cũng hữu ý vô tình nghe được không ít lời đồn.

Trác Cửu là người trẻ nhất trong hàng ngũ chưởng môn, xuất thân hiển hách, dung mạo tuấn tú, tu vi lại cao, tính tình còn cởi mở phóng khoáng, bình thường đối nhân xử thế cũng không câu nệ, thỉnh thoảng còn sẽ cười nói với mọi người, hoàn toàn khác với những người Phái Thương Ngô khác. Hơn nữa hắn còn thích ra ngoài du ngoạn, người thích hắn quả thực rất nhiều, cả trong môn phái lẫn ngoài môn phái, chỉ riêng số người cố gắng muốn liên hôn với hắn đã không phải số ít rồi.

Cơ Tinh Loan liền đem những chuyện nghe được kể lại cho Phong Già Nguyệt, hắn biết ăn nói, vốn chỉ là mấy mẩu chuyện vụn vặt qua sự trau chuốt thêm thắt của hắn lại thành ra sinh động ly kỳ, phức tạp thú vị, Phong Già Nguyệt nghe say sưa.

Vừa kể chuyện Cơ Tinh Loan vừa chú ý quan sát phản ứng của nàng, càng nhìn càng nghi hoặc: Dáng vẻ này của nàng có giống người si tình khó dứt với Trác Cửu chút nào đâu?

Nếu một người có lòng ái mộ người khác, nghe được chuyện trăng hoa của hắn với người khác, trong lòng nhiều ít cũng phải có chút khó chịu, chứ không phải hào hứng hóng hớt như nàng bây giờ: "Sau đó thì sao? Chỉ chạm đầu ngón tay thôi à? Có hôn môi không? Hay là ôm eo bế lên gì đó?"

Cơ Tinh Loan: "...Không có."

Phong Già Nguyệt lắc đầu thở dài: " Không ngờ Trác Cửu tiền bối lại vô dụng như vậy."

Cơ Tinh Loan: "..."

Đột nhiên không biết nên kể tiếp như nào.

"Vừa rồi hình như ta thấy Trác Cửu tiền bối cầm một chiếc túi thơm." Cơ Tinh Loan như vô tình nhắc tới, "Chiếc túi thơm đó rất đặc biệt, tỷ tỷ có thấy không?"

"Ta tặng cho hắn đó, đệ thích à?" Phong Già Nguyệt cảm thấy hơi lạ, trong sách nam chính đi theo Tiết Cửu Hằng, lớn lên ở Phái Lưu Tiên, ở tuổi này hắn rất được các sư tỷ sư muội yêu thích, thường xuyên được tặng các món đồ như túi thơm, nhưng hắn chưa bao giờ nhận, toàn thẳng thừng nói không thích.

Cho nên, trong những năm hắn bế quan, rất nhiều lần nàng đưa cho hắn y phục, giày vớ, nhưng chưa bao giờ chuẩn bị những thứ như túi thơm, sau khi xuất quan, hắn cũng chưa bao giờ mang những thứ đó trên người, thế mà bây giờ hắn lại nói rất đặc biệt?

Cơ Tinh Loan khẽ gật đầu, ánh mắt có chút ngưỡng mộ: "Hóa ra là của tỷ tỷ, ta không ngờ tỷ tỷ lại khéo tay như vậy."

"Quả thực ta nào có khéo tay như vậy." Phong Già Nguyệt cười hi hi khẽ nói, "Cái đó không phải do ta làm đâu, ta nhờ Minh Giai làm hộ thôi."

Ngay cả một đóa hoa nhỏ trên y phục nàng còn không thêu được, huống gì là mấy thứ tinh xảo như túi thơm, đương nhiên là nàng đã chuẩn bị từ trước, giao cho nữ đệ tử khéo tay nhất Thiên Cực Môn là Minh Giai làm giúp.

"Thì ra là vậy." Cơ Tinh Loan tỏ ra hơi ngạc nhiên, trong lòng lại không nhịn được buồn cười, "Tỷ tỷ tặng cho Trác tiền bối, hắn có biết không?"

"Có lẽ là biết?" Phong Già Nguyệt nháy mắt: "Đệ đừng nói cho ai biết nhé."

"Được." Khóe miệng Cơ Tinh Loan dần cong lên thành một nụ cười, đây là nụ cười chân thật nhất ngày hôm nay của hắn.

Thấy hắn cười vui vẻ như vậy, Phong Già Nguyệt liền nói: "Nếu đệ thích thì ta bảo Minh Giai làm mấy cái tặng đệ nhé?"

Hắn ba phải gật đầu: "Không cần cố ý bảo, chờ gặp mặt lại nói."

Phong Già Nguyệt liền cho rằng hắn chỉ là nhất thời hứng thú, nàng nhìn thời gian rồi đứng lên: "Ra ngoài lâu rồi, phải về luyện đan thôi."

Cười cười nói nói với Trác Cửu lâu như vậy mà mới ngồi với hắn một chút đã vội về?

Khóe môi Cơ Tinh Loan lại sụp xuống, hắn chậm rãi đứng lên, thân thể lại hơi lảo đảo.

"Sao vậy?" Phong Già Nguyệt vội vàng đỡ lấy hắn, thấy sắc mặt hắn hơi tái đi, "Lại đau đầu sao?"

Hắn lắc đầu: "Chỉ một chút thôi, tỷ tỷ không cần lo lắng."

Phong Già Nguyệt cắn môi dưới, nàng phải đẩy nhanh tiến độ, sớm ngày tấn chức Nguyên Anh, như vậy mới có thể sớm lấy được thiên tài địa bảo tu bổ sức mạnh tinh thần.

"Tỷ tỷ đừng như vậy." Cơ Tinh Loan vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng, ngón tay khẽ lướt qua môi nàng, khiến nàng buông hàm răng ra, "Tỷ tỷ đừng vì ta mà tự làm đau mình."

"Ngốc quá, tỷ tỷ là tu sĩ Kim Đan, sao dễ bị thương như vậy được." Phong Già Nguyệt dìu hắn về chỗ ở, "Tỷ tỷ đưa đệ về nghỉ ngơi."

Cơ Tinh Loan liếc nhìn gò má nàng, trong lòng có chút không cam tâm, liền nhắc tới chuyện gần đây mình đọc rất nhiều sách luyện đan: "Có lẽ là vì vậy nên mới đột nhiên thấy choáng váng như vừa rồi."

"Tu luyện và đọc sách tuy quan trọng, nhưng phải biết điều độ, đừng để bị đau đầu." Phong Già Nguyệt bắt lấy tay hắn, nhẹ nhàng đánh ba cái vào lòng bàn tay hắn: "Đáng đánh."

Ba tiếng "bộp bộp bộp" giòn tan, Cơ Tinh Loan nhìn lòng bàn tay đỏ lên của mình, biểu cảm có chút kỳ lạ.

Đánh lòng bàn tay, cũng mệt nàng nghĩ ra được, nàng coi hắn là đứa trẻ ba tuổi mà dạy bảo sao?

Hắn tiếp tục dẫn dắt câu chuyện: "Ta cũng chỉ nhất thời sốt ruột, sau này sẽ không như vậy nữa."

"Sốt ruột cái gì?" Phong Già Nguyệt liền vội vàng hỏi, "Đệ muốn biết gì sao? Hỏi ta này."

Trên mặt hắn hiện lên vẻ do dự, Phong Già Nguyệt liền vội nói: "Không được giấu diếm."

Vốn là cố ý gợi chuyện, hắn liền thuận thế nói: "Ta muốn tìm xem có đan dược nào tạm thời áp chế được chứng đau đầu của ta không, nhưng mà..."

Hắn lắc đầu cười khổ một tiếng, không cần nói cũng hiểu.

Sức mạnh tinh thần là một thứ rất huyền diệu, một khi bị tổn thương sẽ rất khó trị liệu, đan dược liên quan đến nó lại vô cùng hiếm hoi và trân quý, đương nhiên không thể dễ dàng tìm được trong mấy quyển luyện đan thông thường.

"Đệ nhắc ta mới nhớ, ta vừa luyện xong một viên đan dược, vốn là định đưa cho đệ, nó đang ở trong phòng luyện đan." Phong Già Nguyệt cười nói.

Thì ra là có phần của hắn?

Cơ Tinh Loan khựng lại, lẳng lặng nhìn nàng: "Tỷ tỷ tốt với ta thật đấy."

"Đó là chuyện đương nhiên." Phong Già Nguyệt vỗ vỗ cánh tay hắn, bước đi nhanh hơn.

Hai người trở về phòng luyện đan, Phong Già Nguyệt hào hứng lấy ra một cái hộp ngọc: "Uống thứ này tuy là không thể trị tận gốc, nhưng cũng có thể giảm bớt phần nào."

Hộp ngọc từ từ mở ra, bên trong là một viên đan dược tròn trịa, tuy tỏa ra hương thơm thoang thoảng, nhưng lại khác hoàn toàn với loại nàng tặng cho Trác Cửu, cũng không có thứ cảm giác thoát tục kia.

Cơ Tinh Loan cụp mắt xuống, đôi mắt bị che khuất dưới hàng mi dài hiện lên một tia âm u.

Đời trước hắn cũng là một bậc thầy luyện đan, chỉ cần ngửi là biết, viên đan dược này khác biệt một trời một vực với viên đan dược kia.

Cho Trác Cửu - người chẳng có bệnh tật gì loại đan dược tốt như thế, lại cho người thật sự cần là hắn loại đan dược này, nghĩ đến sự khác biệt đó, trong lòng Cơ Tinh Loan không hiểu sao lại cảm thấy có chút hụt hẫng.

"Tỷ tỷ, tỷ thích Trác Cửu tiền bối sao?" Hắn khẽ hỏi.

Phong Già Nguyệt chớp chớp mắt, nhưng không trả lời thẳng, mà chỉ cười dặn dò: "Đệ về uống đan dược xong thì đả tọa hấp thu luôn nhé."

Rõ ràng là đang lảng tránh...

"Cảm ơn tỷ tỷ." Hắn mỉm cười nói, vừa xoay người, nụ cười trên môi đã tắt ngấm.

Sau khi về phòng, hắn tiện tay ném hộp ngọc sang một bên, hộp ngọc đáng thương lăn long lóc trên mặt đất, hắn ngồi xuống bên bàn, nửa ngày không động đậy, ánh mắt sâu thẳm đáng sợ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thời gian trôi qua, rất lâu sau, khi bóng đêm buông xuống, hắn mới lại đứng dậy, nhặt hộp ngọc lên, cầm trong tay vuốt ve vài cái, cuối cùng ném vào túi trữ vật.

Hai con yêu thú trong trong bảo khố Long gia thì thầm: 【Sao chủ nhân lại ném đan dược đi, bây giờ lại nhặt lên? Nhặt lên rồi sao lại không uống? 】

A Mu khẽ trả lời: 【Chắc là ném đi thì không nỡ, nhưng ăn thì lại không cam lòng?】

A Mị ngơ ngác: 【Phức tạp vậy sao?】

Cơ Tinh Loan: 【Câm miệng.】

_______

Viên đan dược mà Phong Già Nguyệt đưa cho Trác Cửu đúng là loại tốt hiếm có, song nó cũng có thể biến thành thứ không tốt.

Tất cả chỉ phụ thuộc vào cách sử dụng.

Trước đây khi Thu Mặc trưởng lão còn là Thu Mặc, Trác Cửu có quan hệ không tệ với ông, sau này khi Ma Cửu chiếm lĩnh thân thể của Thu Mặc, hắn dần dần đánh cắp được một phần ký ức của Thu Mặc, đủ để che mắt những người xung quanh.

Mấy năm trước, sau khi nghe Phong Già Nguyệt nhắc nhở, Trác Cửu càng ngày càng chủ động tiếp cận Ma Cửu, quan hệ giữa hai người thậm chí còn thân thiết hơn trước đây.

Mấy năm nay, theo sự bày mưu tính kế của Phong Già Nguyệt, Trác Cửu tặng không ít đồ cho Ma Cửu, những thứ này để riêng lẻ thì không có gì lạ, nhưng khi kết hợp lại và thêm một vài thứ khác vào thì sẽ có hiệu quả đặc biệt.

Viên đan dược mà Phong Già Nguyệt đưa cho Trác Cửu chính là đòn kết liễu cuối cùng.

Mấy ngày sau, Trác Cửu liền đi gặp Ma Cửu, gần đây chứng đau đầu của Ma Cửu ngày càng dữ dội, tâm trạng luôn không được thoải mái, nhưng hôm nay vừa ngửi thấy khí tức trên người Trác Cửu, đầu óc hắn bỗng trở nên thanh tỉnh hiếm thấy, hắn lập tức ra vẻ lơ đãng hỏi đó là thứ gì.

Trác Cửu vuốt ve chiếc túi thơm trong tay như thể yêu thích không rời: "Là đồ một vãn bối tặng, ngửi thấy dễ chịu nên ta liền mang theo bên người, nói ra cũng lạ nhưng mấy ngày nay tu luyện quả thực có nhanh hơn vài phần."

Ma Cửu là một người cẩn thận, sau khi tiễn Trác Cửu đi, hắn liền cho người tìm hiểu cặn kẽ về chiếc túi thơm, biết được Phong Già Nguyệt một dạ si tình với Trác Cửu nên mới tỉ mỉ luyện chế viên đan dược này rồi tặng Trác Cửu như một món quà cảm ơn.

Hắn xem thử một vài loại đan dược khác mà Phong Già Nguyệt luyện chế, ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo: "Tuy tu vi không cao, nhưng luyện đan đúng là có chút bản lĩnh."

Phong Già Nguyệt "có chút bản lĩnh" nhanh chóng nhận được lời truyền kiến của hắn, hắn là một trong tám vị trưởng lão của Phái Thương Ngô, địa vị còn cao hơn Phong chủ Trác Cửu, U Vũ vốn hướng nội trầm ổn cũng không giấu được vẻ vui mừng, vui mừng cho Phong Già Nguyệt.

Bàn tay dưới tay áo của Cơ Tinh Loan lập tức siết chặt lại, hắn không hề cảm thấy đây là chuyện tốt lành gì.

Đời trước, vài trăm năm nữa, Phái Thương Ngô đại loạn, kết cục môn phái tổn thất hàng loạt tinh anh, thực lực suy sụp suốt nhiều năm cũng không thể khôi phục như trước, nghe nói mọi chuyện là do Thu Mặc trưởng lão bị ma tu khống chế.

Lúc đó hắn chỉ nghe qua, không tìm hiểu cặn kẽ nên cũng không biết Thu Mặc bị ma tu khống chế từ khi nào, nói chung Thu Mặc này có thể là ma tu, hắn không mốn nàng đi gặp tên đó.

Nghe nói Ma Cửu cực kỳ giỏi mê hoặc lòng người, lại có vô số thủ đoạn âm hiểm, tốt nhất là nên tránh càng xa càng tốt, mặc kệ tên đó gây ra sóng gió cỡ nào cho Phái Thương Ngô đều không liên quan đến hắn, hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện vạch trần tên đó.

Nhưng Phong Già Nguyệt thì không như vậy.

Hắn vừa nâng mắt liền thấy nàng đang vui mừng phấn khởi thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không biết thứ đang đợi nàng có thể không phải vận may, mà là ác ma đáng sợ.

"Tỷ tỷ, Thu Mặc trưởng lão địa vị tôn quý, nếu ông ấy cần đan dược hay là y tu, tự nhiên sẽ có Nguyên Anh chân quân chẩn trị cho ông ấy, cớ sao lại tìm đến một tu sĩ Kim Đan như tỷ?" Hắn đầy nghi hoặc đưa ra nghi vấn.

Thế nhưng lúc này Phong Già Nguyệt cứ như mất não, nàng hoàn toàn không nghe ra ẩn ý của hắn, vẫn vui mừng khấp khởi: "Điều này chứng tỏ tỷ tỷ thật sự rất lợi hại! Đến cả trưởng lão cũng coi trọng ta."

Nữ nhân ngu ngốc này!

"Tỷ tỷ, thế nhỡ tỷ không chữa được thì phải làm sao?" Giọng Cơ Tinh Loan trầm xuống.

Phong Già Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi lại nhanh chóng vui hớn hở: "Không sao, đến đó xem rồi tính tiếp."

Nàng đã cẩn thận bày mưu tính kế suốt mấy năm, bây giờ là thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không thể qua loa, nàng đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu rồi.

Hai lần nhắc nhở đều bị lờ đi, Cơ Tinh Loan có chút buồn bực, nếu là người khác, sống hay chết hắn cũng mặc kệ, nhưng Phong Già Nguyệt...

Hắn liếc nhìn người đang đợi ở bên ngoài, chỉ đành đứng lên nói: "Vậy ta sẽ đi cùng tỷ tỷ."

"Không được." Phong Già Nguyệt lập tức từ chối.

Nàng nói hơi lớn tiếng, khiến U Vũ cũng bị giật mình, ngơ ngác nhìn nàng: "Tỷ tỷ?"

Nhận ra bản thân phản ứng hơi quá, nàng vội nở nụ cười: "Đệ và U Vũ ở đây chờ tỷ tỷ, một mình tỷ tỷ đi là được rồi."

Nàng tiện tay lấy ra một quyển sách luyện đan: "Học đi, khi nào về tỷ tỷ sẽ kiểm tra."

"Tỷ tỷ, quyển này ta thuộc lòng rồi." Cơ Tinh Loan bỏ quyển sách xuống, nghiêm túc nói, "Ta rất ngưỡng mộ Thu Mặc trưởng lão, lần này là cơ hội hiếm có, ta nhất định phải đi diện kiến ông ấy."

Nhỡ đâu thực sự là Ma Cửu, nàng ngốc nghếch như thế, hắn phải đi theo trông chừng, miễn cho nàng ngây ngốc rơi vào bẫy của Ma Cửu.

Trước nay chưa bao giờ nghe hắn nhắc đến Thu Mặc trưởng lão, bây giờ lại nói là ngưỡng mộ, Phong Già Nguyệt nhất thời cũng không phân rõ được hắn nói thật hay nói dối, nhưng lần này nàng đi gặp Ma Cửu, chung quy vẫn có sự nguy hiểm nhất định, nàng không muốn cho hắn đi theo một chút nào.

Thế là nàng cười nói: "Đây là lần đầu tiên tỷ tỷ được Thu Mặc trưởng lão coi trọng, mọi chi tiết đều vô cùng quan trọng, đệ ngoan ngoãn ở đây chờ tỷ tỷ, lần sau tỷ tỷ sẽ dẫn đệ đi."

Đồ ngốc, đừng đi theo mạo hiểm làm gì!

Cơ Tinh Loan gạt bỏ chút liêm sỉ cuối cùng, bày ra vẻ mặt bướng bỉnh: "Ta muốn đi, tỷ tỷ không đưa ta đi, ta cũng muốn đi, ta thật lòng ngưỡng mộ Thu Mặc trưởng lão."

U Vũ nhìn Phong Già Nguyệt, rồi lại nhìn Cơ Tinh Loan, nhất thời không hiểu ra sao.

Tiếng tranh cãi om sòm của bọn họ làm kinh động đến người đứng bên ngoài, hắn nghe được mấy câu liền đi vào nói: "Thôi nào thôi nào, nếu đã muốn đi như thế thì cùng đi đi, thêm một người sư tôn cũng sẽ không trách đâu."

Phong Già Nguyệt đang định từ chối thì Cơ Tinh Loan đã cảm ơn trước.

"Cảm ơn tiền bối." Cơ Tinh Loan khom lưng hành lễ, che giấu hàn ý trong mắt.

"Tiểu huynh đệ không cần khách khí." Tỉnh Hàn mỉm cười nói.

Phong Già Nguyệt tức đến nghiến răng, nàng lạnh mặt đi ra ngoài, Cơ Tinh Loan theo sau, muốn dắt tay nàng nhưng Phong Già Nguyệt lại lạnh lùng né tránh, Cơ Tinh Loan sửng sốt ngơ ngác nhìn nàng.

Dáng vẻ ngơ ngác của hắn trông rất đáng thương, Phong Già Nguyệt cắn răng nhẫn tâm mới không để ý đến hắn, dọc đường cũng không nói chuyện với hắn, Tỉnh Hàn hết nhìn tỷ tỷ đang tức giận rồi lại nhìn đệ đệ lúng túng không biết phải làm sao, hẳn chỉ có thể vờ như không biết.

"Đến nơi rồi, mời xuống tiên hạc." Ba người cưỡi một con tiên hạc đến, Phong Già Nguyệt tự mình nhảy xuống tiên hạc, Cơ Tinh Loan đứng trên lưng tiên hạc nhìn nàng, nàng cũng vờ như không thấy, sắc mặt vẫn lạnh băng.

Từ lúc quen biết đến giờ, đây là lần đầu tiên Phong Già Nguyệt đối xử với hắn như vậy, không nói chuyện với hắn, cũng không nhìn hắn.

Trong lòng Cơ Tinh Loan, một lúc thì lửa giận bốc lên, một lúc lại cảm thấy chua xót, thình thoảng còn có chút hoang mang xa lạ...

Hắn rõ ràng là vì nàng nên mới kiên quyết theo tới, nữ nhân vô tri này!

Thiếu niên đứng trên lưng hạc, ánh mắt mong chờ dõi theo nàng, đó là người nàng một tay nuôi lớn, thật sự không thể nhẫn tâm được, nàng vươn tay, tức giận nói: "Xuống đây."

Đôi mắt Cơ Tinh Loan lập tức bừng sáng, lúc này hắn mới nhẹ nhàng nhảy xuống, hai tay nắm lấy tay nàng, còn mềm mại gọi một tiếng: "Tỷ tỷ."

"Đừng gọi nữa." Phong Già Nguyệt giận chính mình, trở tay tóm lấy tay hắn, để hắn đi sau lưng mình, đi theo Tỉnh Hàn về phía trước, "Lát nữa đệ phải ngoan ngoãn đứng yên một chỗ cho ta, nửa chữ cũng không được nói."

"Được." Nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau của hai người, Cơ Tinh Loan ngoan ngoãn trả lời, hắn chỉ đến để trông chừng nàng, phòng ngừa nàng bị người khác giở trò, những chuyện khác hắn không thèm quan tâm.

Phong Già Nguyệt không biết điều!

Tỉnh Hàn có chút buồn cười, nghe nói hai người này không có quan hệ huyết thống, nhưng thân phận của Phong Già Tinh bị vạch trần hình như cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ, tình cảm tốt thật đấy.

Hắn không khỏi có chút hâm mộ.

_______

Từ khi bọn họ xuống tiên hạc, nhất cử nhất động của bọn họ đều bị thần thức của Ma Cửu giám sát, sau khi hai người được đưa vào phòng khách, Tỉnh Hàn liền đi báo với Ma Cửu.

"Tỷ đệ bọn họ là sao?" Ma Cửu nhàn nhạt hỏi.

Tỉnh Hàn vừa cười vừa kể lại toàn bộ sự tình, Ma Cửu nghe xong mới đi ra.

Phong Già Nguyệt bày ra vẻ vừa muốn thể hiện lại vừa hồi hộp, cung kính hành lễ với Ma Cửu: "Vãn bối Phong Già Nguyệt bái kiến Thu Mặc trưởng lão."

Cơ Tinh Loan càng không để lộ chút sơ hở nào, hắn nhìn Thu Mặc bằng đôi mắt sáng lấp lánh, nhưng lại ngậm chặt miệng, hành lễ mà không nói nửa lời, hoàn toàn chấp hành lời dặn của Phong Già Nguyệt: nửa chữ cũng không được nói.

Tỉnh Hàn lại thấy buồn cười, Ma Cửu cũng mỉm cười, sau đó hắn thăm dò Phong Già Nguyệt đôi ba câu dò xét thực lực của nàng, Phong Già Nguyệt ứng phó ổn thỏa từng câu một, lúc này hắn mới gật đầu, nhìn về phía Cơ Tinh Loan: "Tỉnh Hàn, đưa vị tiểu huynh đệ này qua Thiên Thính nghỉ ngơi."

"Tuân mệnh, sư tôn." Tỉnh Hàn cười nhìn về phía Cơ Tinh Loan: "Đi theo ta."

Cơ Tinh Loan nhìn về phía Phong Già Nguyệt, rồi lại nhìn Ma Cửu bằng ánh mắt đầy luyến tiếc, đợi đến khi bị Phong Già Nguyệt trừng một cái, hắn mới ngoan ngoãn rời đi.

Đợi hắn rời đi, Phong Già Nguyệt mới thu lại ánh mắt, xin lỗi Ma Cửu: "Tiểu đệ được vãn bối nuông chiều tử nhó, có chút tùy hứng, xin trưởng lão thứ tội."

"Không sao." Đối mặt với một hậu bối Kim Đan, Ma Cửu không có ý định khách sáo với nàng một chút nào, "Bổn tọa mời ngươi tới, là muốn ngươi luyện chế cho bổn tọa loại dược hoàn mà ngươi đã làm cho Trác Cửu."

Chứng đau đầu của hắn ngày càng dữ dội, chỉ sau khi ngửi thấy dược hoàn của Trác Cửu vào mấy ngày trước, hắn mới thoải mái được đôi chút, cho nên hắn nhất định phải có được viên dược hoàn ấy.

Phong Già Nguyệt tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng lắc đầu: "Tiền bối, loại dược hoàn đó, vãn bối không còn nữa."

"Sao lại không còn? Cần dược liệu gì ngươi cứ việc nói, bổn tọa có thể tìm đủ cho ngươi, ngươi muốn thù lao bao nhiêu cũng cứ nói." Đầu tiên hắn dùng lợi lộc để dụ dỗ.

"Không còn nữa." Mặt Phong Già Nguyệt hơi đỏ lên, "Có hai vị dược liệu là đồ gia truyền nhà vãn bối, vãn bối thíc, cảm kích Trác tiền bối, nên mới luyện chế thành đan dược tặng cho Trác tiền bối."

Ma Cửu nhướng mày, xem ra cô nương này quả thực rất thích Trác Cửu, vừa nhắc tới đã đỏ mặt, ngay cả đồ gia truyền cùng lấy ra dùng, vừa rồi còn suýt chút nữa lỡ miệng.

Hắn thích nhất là loại người có nhược điểm này, hắn cười nói: "Ngươi thích Trác Cửu."

"Không có không có." Phong Già Nguyệt nhảy dựng lên, vội vàng biện giải: "Vãn bối không có, Trác Cửu tiền bối phong quang tễ nguyệt, vãn bối không xứng..."(Phong quang tễ nguyệt: thanh cao không vướng bụi trần)

Mặt nàng đỏ lựng, nói xong lại lộ ra vài phần mất mát rầu rĩ, trạng thái yêu thầm mà tự ti điển hình.

Ma Cửu nhếch môi, giọng nói mang theo vài phần mê hoặc của ma lực: "Không sao, cứ nói thật đi, ngươi thích Trác Cửu đúng không?"

Phòng khách thoáng chốc yên tĩnh, một lúc lâu sau Phong Già Nguyệt cúi đầu nói: "Vâng."

"Bổn tọa có thể khiến ngươi được gả cho Trác Cửu." Ma Cửu nhìn vàng tai đỏ rực của nàng, cười nói.

Phong Già Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn hắn, hắn lại nói tiếp: "Chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho bổn tọa."

"Trưởng lão đang nói đùa sao?" Phong Già Nguyệt dè dặt hỏi, ánh mắt lại đầy kỳ vọng.

"Bổn tọa chưa bao giờ nói dối, bổn tọa nói có thể làm được thì sẽ nhất định có thể làm được."

Rất lâu rất lâu sau, Phong Già Nguyệt chớp chớp mắt, rồi gật đầu thật mạnh.

"Nhưng trước hết, ngươi phải luyện chế cho bổn tọa một viên dược hoàn giống của Trác Cửu."

Sắc mặt vui mừng của Phong Già Nguyệt bỗng cứng lại, nàng có chút chán nản, ngón tay xoắn xoắn lọn tóc của mình, một lúc sau nàng ngẩng đầu xác nhận: "Tiền bối, ngài thật sự có thể làm vãn bối gả cho Trác Cửu tiền bối sao? Trác Cửu tiền bối sẽ cam tâm tình nguyện cưới vãn bối sao?"

"Đương nhiên." Trong lòng Ma Cửu hơi khinh thường, chỉ với một miếng mồi hư vô mà con cá đã cắn câu, nữ nhân rơi vào tình ái quả nhiên là dễ khống chế nhất, từ xưa đến nay đều như vậy.

Phong Già Nguyệt hạ giọng: "Tiền bối, dược hoàn của Trác Cửu tiền bối thực sự là độc nhất vô nhị, đó là tâm huyết vãn bối dồn mấy tháng trời mới luyện chế được, không thể nào luyện được viên thứ hai nữa."

Sắc mặt Ma Cửu lập tức lạnh đi, rồi lại nghe nàng xoay chuyển nói: "Nhưng nếu tiền bối thực sự muốn có thì tiền bối có thể mượn tạm của Trác Cửu tiền bối, vãn bối có thể phân dược hoàn thành hai phần, rồi cho thêm một vài dược liệu, hiệu quả sẽ không đổi."

"Hoàn toàn không thay đổi? Không ảnh hưởng gì?" Ma Cửu nhìn chăm chăm vẻ mặt của Phong Già Nguyệt.

Phong Già Nguyệt lại xoắn xuýt, nàng bất chấp nói: "Cùng lắm thì, vãn bối sẽ để phần nhiều hơn cho tiền bối, phần ít hơn cho Trác Cửu tiền bối, nhưng không thể đưa cả viên cho tiền bối được, đó là tấm lòng của vãn bối dành cho Trác Cửu tiền bối, phải chừa cho huynh ấy một phần, phần nhiều hơn chắc chắn sẽ có hiệu quả không khác gì."

Nhìn dáng vẻ của nàng, Ma Cửu đã hoàn toàn yên tâm: "Được, ngươi về trước đi, đợi bổn tọa lấy được dược hoàn, mấy ngày nữa sẽ lại tìm ngươi."

"Tiền bối thực sự nói lời giữ lời chứ? Thật sự có thể giúp vãn bối..." Mặt nàng đỏ lên.

"Yên tâm." Ma Cửu đứng dậy rời đi.

Không lâu sau, Tỉnh Hàn liền đưa hai người rời đi.

Trên đường về, Cơ Tinh Loan không nói một lời nào, cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ hắn đã dùng bí pháp nghe không sót một chữ nào.

Giờ khắc này, tâm tình hắn rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh.

"Tiểu Tinh, đệ không khỏe ở đâu à?" Phong Già Nguyệt lo lắng nhìn hắn, "Sắc mặt đệ khó coi quá."

Cơ Tinh Loan: "..."

"Ta không sao."

"Sao giọng đệ khàn thế?" Phong Già Nguyệt càng lo lắng hơn, nàng vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên trán hắn, không hề thấy gì khác thường.

Cơ Tinh Loan: "..."

Nàng khịt khịt mũi: "Sao người đệ lại có mùi máu thế này?"

Hắn đứng thẳng bất động mặc nàng kiểm tra, nhưng nàng không tìm được vết thương: "Rốt cuộc vết thương ở đâu chứ?"

Một lúc sau, nàng bỗng nhiên vỡ lẽ, nhéo môi hắn ra, đã thấy bên trong đầy máu đỏ tươi.

"Tiểu Tinh, đầu lưỡi đệ bị rách mà đệ không có cảm giác gì sao?" Phong Già Nguyệt khó tin.

Cơ Tinh Loan liếm liếm đầu lưỡi, toàn mùi máu tanh, thì ra thật sự bị rách một chỗ, không biết cắn rách lúc nào.

Quả thực không thấy đau.

Phong Già Nguyệt nhéo miệng hắn, xem xét đầu lưỡi bị thương của hắn, nhìn trái nhìn phải, nàng nhìn thôi cũng cảm thấy đau: "Thò lưỡi ra, tỷ tỷ bôi thuốc cho."

Cơ Tinh Loan do dự một lát rồi từ từ duỗi đầu lưỡi ra.

"Thò ra chút nữa."

Đầu lưỡi màu hồng nhạt thò ra bên ngoài, Phong Già Nguyệt ngẩn người, ánh mắt không khỏi chệch đi một chút.

Không hiểu sao, nàng đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút kỳ quái.

"Tỷ tỷ..." Cơ Tinh Loan mơ hồ gọi nàng.

Phong Già Nguyệt vội ho một tiếng, lập tức nghiêm mặt lại, rắc thuốc lên đầu lưỡi hắn, nhưng lại sơ sẩy đổ ụp cả một nắm thuốc xuống.

Vị đắng chát nháy mắt tràn ngập khoang miệng Cơ Tinh Loan.

Cơ Tinh Loan: "..."

Đắng thật đấy!

Không hiểu sao lại có chút chua xót kỳ lạ.

Hốc mắt Cơ Tinh Loan hơi đỏ lên.

P/s:

Kể cho bạn một câu chuyện cười:

Cơ Tinh Loan: Ta rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh.