Nam Chính Hắc Hóa Suốt Ngày Giả Vờ Đáng Thương

Chương 33



Editor: Độc Ẩm

Thấy hốc mắt Cơ Tinh Loan hơi đỏ lên, Phong Già Nguyệt ngây ra một lúc, ánh mắt hơi kinh ngạc.

Ngoài trừ lần đầu tiên gặp mặt, nàng vô tình nhìn thấy, Cơ Tinh Loan đứng bên cạnh thi thể của mẹ mình, khóe mắt vương một giọt nước mắt.

Từ đó về sau nàng chưa từng thấy hắn bi thương hay khổ sở, Cơ Tinh Loan nhỏ bé kiên cường khiến người ta cảm thấy xót xa, tâm tình nội liễm khiến nàng nhiều lần lo lắng hắn sẽ vì đè nén quá lâu mà sinh bệnh.

Bao năm qua, đây là lần đầu tiên, hắn đỏ mắt ở trước mặt nàng. Viền đôi mắt phượng dài hơi phiếm hồng, vẻ mặt có chút chật vật, đồng tử đen nhánh nhìn qua tưởng như bình lặng không gợn sóng, nhưng nhìn kỹ thì lại như đang cuộn trào mãnh liệt.

Vẻ mặt này khiến nàng nhớ đến bàn thân ngày trước, vì chuyện trải qua lúc còn nhỏ mà sau này dù có gặp phải khó khăn gì, trong lòng khổ sở đến đâu thì nàng cũng chưa từng biểu lộ trước mặt người khác, chỉ lặng lẽ tìm một góc không người, một mình chịu đưng.

Có lẽ Cơ Tinh Loan cũng vậy, lúc này đỏ mắt ở trước mặt nàng, e là hắn thật sự không kìm nén nổi nữa rồi.

"Đau lắm à?" Giọng nàng dịu đi vài phần.

Cơ Tinh Loan nhìn nàng, không có bất kỳ phản ứng nào.

"Hay là đắng quá?"

Hắn vẫn không trả lời, chỉ giương mắt nhìn nàng, dáng vẻ đáng thương đó thật sự khiến người ta không khỏi thương xót.

Nàng dìu hắn vào phòng, để hắn ngồi xuống mép giường, Cơ Tinh Loan ngoan ngoãn làm theo, khi nàng vừa xoay người, hắn kéo lấy tay áo nàng.

Nàng quay đầu lại nhìn, chỗ tay áo mà hắn kéo lấy chỉ chừng một móng tay út, chỉ cần nàng khẽ kéo một cái là có thể gỡ ra dễ dàng, nếu nàng sơ ý một chút có lẽ còn không nhận ra hắn kéo nàng.

"Yên tâm, ta không đi." Nàng nhịn cười nói, "Ta đi lấy ít đồ thôi."

Lúc này Cơ Tinh Loan mới buông lòng ngón tay từng chút một, nàng không nhịn được gào thét trong lòng: Đáng yêu chết mất!

Nàng bước nhanh ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Cơ Tinh Loan, vẻ mặt hắn lập tức lạnh đi, nào còn nửa phần đáng thương như vừa rồi?

Nhưng không lâu sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân, Cơ Tinh Loan cúi đầu, lại trở về dáng vẻ đáng thương.

"Không còn chảy máu nữa chứ?" Phong Già Nguyệt thay một bộ y phục khác, bộ y phục lúc nãy có thêm một vài "thứ", rời khỏi Ma Cửu rồi đương nhiên không cần mặc nữa.

Hắn mở miệng để nàng tự xem, nàng hài lòng gật đầu: "Không chảy máu nữa rồi."

Mộ chiếc bình súc miệng được đặt trước mặt Cơ Tinh Loan: "Súc miệng đi."

Cơ Tinh Loan ngoan ngoãn làm theo, thuốc bột đầy trong miệng được nhổ ra, lại bị nàng nhét vào một viên kẹo, vị ngọt nháy mắt chiếm lĩnh khoang miệng hắn, giống như vẻ mặt tươi cười của nàng lúc này.

Nàng ngồi xuống trước mặt hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Bây giờ còn khó chịu không?"

Đầu lưỡi truyền đến cơn đau muộn màng, nhói lên từng cơn, quả thực khó chịu.

Hắn không biết xấu hổ gật đầu.

Phong Già Nguyệt hơi trợn to mắt, nụ cười dần thu lại: "Còn chỗ nào thấy khó chịu nữa?"

"Đau." Cơ Tinh Loan nhíu mày nói, giọng nói mềm mại, hơn nữa đầu lưỡi lại bị thương, phát âm có chút mơ hồ, nghe rất đáng yêu.

Nàng lại thấy buồn cười, liền ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: "Chờ một chút là hết đau."

Cơ Tinh Loan thuận thế ôm lấy cổ nàng, vùi đầu vào vai nàng.

Hắn hiện tại chỉ mới mười tám tuổi, ở cái thế giới người người sống đến mấy trăm mấy nghìn tuổi này, mười tám tuổi vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng vì gặp biến cố mà hắn không thể không sống như một người trưởng thành.

Nàng đã từng vô số lần mong đợi, hắn thỉnh thoảng có thể làm nũng với nàng, mười năm trôi qua, cuối cùng hôm nay, nàng cũng chờ được rồi.

Sự làm nũng muộn màng của hắn khiến Phong Già Nguyệt không nỡ đẩy hắn ra, cứ để hắn ôm như thế, để hắn tựa vào vai nàng, còn khẽ dịu dàng dỗ dành hắn: "Sau này không được bất cẩn như vậy nữa, nếu lại làm mình bị thương, tỷ tỷ sẽ đau lòng đấy."

"Hôm nay tỷ tỷ hung dữ với ta."

"Được rồi, là tỷ tỷ sai, tỷ tỷ không nên hung dữ với đệ."

"Tỷ còn không để ý tới ta."

"Sau này tỷ tỷ sẽ không như vậy nữa." Phong Già Nguyệt vui mừng nói, Tiểu Tinh nũng nịu thật đáng yêu.

Cơ Tinh Loan liếc nhìn vẻ mặt hân hoan của nàng, hắn cam chịu nhắn mắt lại, trên mặt thoáng qua một tia xấu hổ khó nhận ra.

Phong Già Nguyệt để mặc cho Cơ Tinh Loan dựa vào vai mình, hai người yên lặng ngồi suốt một đêm, mãi đến sáng hôm sau, khi U Vũ ở bên ngoài gọi nàng, nàng mới nhẹ nhàng đẩy Cơ Tinh Loan ra, hắn nhắm mắt đang ngủ, nàng liền đỡ hắn nằm xuống, đắp chăn cẩn thận rồi mới rón rén rời khỏi phòng.

Cửa vừa khép lại, Cơ Tinh Loan nhìn như đang ngủ rất say liền mở mắt ra, hắn lắc mình đi vào bảo khố Long gia, bắt đầu thong thả dạo bước trong đó, thỉnh thoảng dừng lại trước một cái kết giới, dường như đang tìm một thứ gì đó.

"Chủ nhân, ngài đang tìm gì vậy?" A Mu không nhịn được hỏi.

"Thứ có thể giết chết Trác Cửu." Cơ Tinh Loan điềm nhiên nói.

Hai con yêu thú: "..."

"Chủ nhân, làm vậy có ổn không?" A Mu dè dặt nói, "Trác Cửu tu vi cao cường, muốn giết hắn cũng không dễ, dù có thể giết hắn đi chăng nữa, nhưng nơi này là Phái Thương Ngô, có tu sĩ Hóa Thần, còn có lão tổ Độ Kiếp trong truyền thuyết, chúng ta cũng trốn không thoát đâu."

Cơ Tinh Loan vẻ mặt vô cảm, tiếp tục đi dạo trong kết giới. A Mu lại cố khuyên bảo: "Lỡ như Trác Cửu chết thật, Phong Già Nguyệt nàng sẽ buồn đấy."

Bước chân Cơ Tinh Loan bỗng khựng lại, hắn lạnh lùng nhìn A Mu, đợi đến khi A Mu rụt cổ vùi đầu vào ngực, hắn mới chậm rãi hỏi: "Có thứ gì, có thể khiến nàng ấy không buồn không?"

Hai con yêu thú: "..."

"Hửm?" Giọng Cơ Tinh Loan rất lạnh, hai con yêu thú đều rùng mình một cái, vội vàng trả lời: "Có, xóa ký ức."

Dù vùi đầu vào trong ngực nhưng hai con yêu thú vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của chủ nhân, chúng nó ấm ức: "Còn một cách nữa là, chờ khi nào nàng không thích Trác Cửu nữa, lúc đó hắn có chết nàng cũng sẽ không buồn."

Nghe "diệu kế" của chúng, Cơ Tinh Loan chỉ muốn thưởng cho chúng một chưởng đoạt mệnh, hắn đứng yên một lát rồi xoay người quay về.

Bỏ đi, tạm thời giữ lại cho hắn một cái mạng.

_______

Từ hôm qua đến giờ, không hiểu sao Trác Cửu cứ cảm thấy lạnh hết cả người, hắn đã nhận được thiệp mời của Ma Cửu. Trong thiệp, Ma Cửu vui mừng nói y mới có được bảo vật, mởi hắn cùng đến thưởng thức.

"Nói với sư tôn ngươi, ta nhất định sẽ đến đúng hẹn." Trác Cửu đưa lưng về phía đồ đệ của Thu Mặc, giọng nói thoải mái trong trẻo như thường, khiến người ta không khó tưởng tưởng ra vẻ mặt của hắn, chắc hẳn cũng là gương mặt tươi cười quen thuộc.

Nhưng thực tế, ở góc không ai thấy, gương mặt Trác Cửu như phủ một tầng sương lạnh.

Mấy năm trước, Phong Già Nguyệt ám chỉ hắn Thu Mặc trưởng lão có vấn đề, suýt chút nữa hắn đã trở mặt với nàng, sau đó, nghe kiến nghị của nàng, hắn đã âm thầm quan sát, cuối cùng mới phát hiện một vài dấu vết khả nghi.

Hôm nay, sau mấy năm, cuối cùng tất cả đã sắp đi đến hồi kết, nếu thành công thì ai nấy đều vui vẻ, nhưng nếu thất bại...

"Thu Mặc." Hắn nỉ non một tiếng, trong đầu hiện lên ký ức ngày đầu tiên hắn bước chân vào môn phái, người đó ngoài mặt thì lạnh lùng, nhưng sau lưng sẽ lén lút cho hắn kẹo ăn.

Khi Phong Già Nguyệt đưa ra cho hắn hai lựa chọn, nếu hắn không quan tâm đến sống chết của Thu Mặc, nàng có cách nhanh chóng và đơn giản khiến Ma Cửu bại lộ thân phận, nhưng linh hồn của Thu Mặc bị Ma Cửu áp chế, nếu Ma Cửu thẹn quá hóa giận, Thu Mặc ắt phải chết.

Còn một lựa chọn khác, nếu hắn muốn cứu Thu mặc, thì phải đi một con đường dài và gian khổ.

Hắn chọn cách thứ hai.

Mấy năm nay, hắn đè nén tất cả ở trong lòng, hợp tác với một tiểu cô nương, đôi khi còn bị nàng sai xử xoay quanh, bây giờ nghĩ lại hắn còn thấy khó tin.

Hồi đó hắn bị ma xui quỷ khiến hay gì mà lại có thể tin tưởng nàng như vậy?

Ba ngày sau, Trác Cửu đã tới, Ma Cửu ngoài mặt thì muốn cho hắn thưởng thức bảo vật, nhưng thực tế là muốn mượn dược hoàn mà Phong Già Nguyệt luyện chế cho hắn.

Ban đầu Trác Cửu còn hơi do dự, đến khi Ma Cửu dùng tình cảm lay động, hắn mới thuận thế lấy túi thơm ra, lưu luyến đưa cho Ma Cửu: "Sư thúc nói rồi đấy nhé, chỉ mượn mười ngày."

"Đương nhiên rồi." Ma Cửu mỉm cười nhận lấy.

Lúc chia tay, hai người đều cảm thấy mỹ mãn.

Phong Già Nguyệt cũng một lần nữa được Ma Cửu triệu kiến.

Lần này, để tránh Cơ Tinh Loan lại không biết sống chết đòi đi theo, nàng đã bố trí riêng một trận pháp cực kỳ phức tạp, lừa hắn đi vào.

"Chiếc trâm hoa ngọc lan của tỷ tỷ bị rơi mất rồi, đệ qua bên kia tìm giúp ta xem." Nàng ra vẻ lo lắng nói.

Cơ Tinh Loan nhìn theo hướng ngón tay thon nhỏ của nàng chỉ, cùng với trận pháp ẩn cách một bước chân, hắn cụp mắt, giấu đi hàn ý trong mắt.

"Tỷ tỷ chắc chắn là bên đó sao?" Hắn dịu dàng như nước hỏi.

"Ta cũng không nhớ rõ nữa." Phong Già Nguyệt lắc đầu, "Tóm lại chỗ nào cũng phải tìm một lượt."

Thấy hắn vẫn đứng yên tại chỗ, nàng làm ra vẻ đáng thương: "Tiểu Tinh không muốn tìm giúp tỷ tỷ sao?"

Cơ Tinh Loan khẽ cong môi cười nhạt: "Sao lại thế được? Tỷ tỷ muốn ta tìm, đương nhiên ta sẽ đi."

Không hiểu sao Phong Già Nguyệt cảm thấy hơi chột dạ, nàng vỗ vỗ vai hắn: "Vậy cảm ơn Tiểu Tinh nhé, đệ qua bên kia tìm đi, ta sẽ tìm ở bên này."

Trận pháp ẩn chỉ cách một bước chân, chỉ cần hắn đi thêm một bước nữa, hắn sẽ bị nhốt ở trong đó, Cơ Tinh Loan liếc nhìn chân mình rồi lại ngẩng đầu nhìn nàng, lấy ra một chiếc trâm cài hình bướm từ trong túi trữ vật: "Đây là pháp khí ta vừa mới luyện hôm qua."

"Đẹp quá." Hai mắt Phong Già Nguyệt sáng ngời, trâm cài hình bướm có màu xanh đậm, con bướm sinh động như thật, còn có thể nhẹ nhàng rung động, giống như một con bướm thật đậu lên cây trâm.

"Tỷ tỷ thích là tốt rồi." Cơ Tinh Loan dịu dàng cài trâm lên tóc nàng.

"Ta rất thích." Phong Già Nguyệt lắc lắc đầu, nàng có thể cảm nhận rõ ràng cánh bướm trên cây trâm đang khẽ rung động.

Thế nhưng nàng vẫn chưa quên chính sự hôm nay, nàng khẽ đẩy Cơ Tinh Loan một cái, thân thể hắn thoáng chốc hơi khựng lại, nhưng rồi cũng không chống cự, mặc nàng đẩy hắn vào trong trận pháp.

Thuận lợi đạt được mục tiêu, Phong Già Nguyệt thầm thở phào, nhưng lại rất chột dạ: "Đệ giúp tỷ tỷ tìm xem, tỷ tỷ đi chỗ khác tìm."

Nhìn bóng lưng có phần hoảng loạng của nàng, đôi mắt Cơ Tinh Loan dần lạnh đi, nhưng hắn vừa định đi về phía trước thì cảnh vật trước mắt bỗng chốc thay đổi.

"Còn là trận trong trận, nàng đúng là hao hết tâm tư." Cơ Tinh Loan cười lạnh nói.

Hai con yêu thú trong bảo khố Long gia lạnh run, chủ nhân cười thật đáng sợ!______

Thành công nhốt Cơ Tinh Loan vào trận pháp, Phong Già Nguyệt liền vội vàng đi gặp Tỉnh Hàn: "Tỉnh Hàn đạo hữu, chúng ta đi được rồi."

Tỉnh Hàn cười hỏi: "Đệ đệ của cô đâu? Lần này không đi cùng sao?"

"Tiểu tử đó bị ta nhốt lại học trận pháp rồi." Phong Già Nguyệt cười tủm tỉm nói, "Chúng ta mau đi thôi, đừng để Thu Mặc trưởng lão đợi lâu."

Tỉnh Hàn cũng không hỏi thêm gì nữa, hai người cưỡi tiên hạc, đưa thẳng nàng đến phòng luyện đan của Ma Cửu.

Ma Cửu đang ngắm nghía một chiếc túi thơm tinh xảo, túi thơm tỏa ra mùi hương thoang thoảng thấm vào ruột gan, ngửi vào khiến lòng người thư thái, phiễn não tiêu tan, Tỉnh Hàn cũng không nhịn được hít sâu một hơi.

Nhìn chiếc túi thơm, vẻ mặt Phong Già Nguyệt có chút cô đơn, yếu ớt nói: "Không ngờ Trác Cửu tiền bối lại thực sự đưa túi thơm cho ngài mượn."

Ma Cửu liếc nhìn nàng, chẳng mấy chốc liền hiểu rõ nguyên do khiến nàng sầu não, đại khái nàng cho rằng, Trác Cửu sẵn sàng cho mượn túi thơm, chứng tỏ không để tâm đến nó, cũng có nghĩa là không để tâm đến nàng.

Y cười khoan dung nói: "Hắn vốn là không muốn cho mượn, nói đây là món đồ yêu thích của hắn, nể giao tình giữa ta và hắn nên ta mới mượn được, nếu đổi thành người khác thì hắn sẽ không cho mượn đâu."

"Thật vậy sao?" Phong Già Nguyệt vui mừng.

"Đương nhiên rồi." Ma Cửu cười thầm trong lòng, ngoài mặt lại ra vẻ nghiêm túc cam đoan, "Chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi cho bổn tọa, bổn tọa nhất định sẽ làm cho ngươi được như ý."

"Đa tạ tiền bối." Phong Già Nguyệt hớn hở đi qua, lấy túi thơm từ trong tay y, "Vậy vãn bối sẽ bắt đầu ngay bây giờ."

Túi thơm bỗng nhiên bị lấy đi, Ma Cửu nhất thời có chút không tình nguyện, từ hôm qua lấy được túi thơm, chứng đau đầu của y liền giảm đi rõ rệt, công hiệu của viên thuốc này thật sự quá thần kỳ.

"Tiền bối, những thứ vãn bối dặn ngài chuẩn bị đã đầy đủ chưa?" Phong Già Nguyệt lễ phép hỏi.

Ma Cửu chỉ vào túi trữ vật bên cạnh: "Đều ở trong đó."

Phong Già Nguyệt mở túi trữ vậy ra, hài lòng nhìn số lượng đồ còn nhiều hơn nàng yêu cầu. Nàng cố ý kê thêm không ít thứ, trong đó chỉ có một phần thật sự dùng để luyện đan, phần còn lại là nàng lừa hắn.

Nàng lấy ra dược hoàn trong túi thơm, dùng bí pháp cẩn thận phân làm hai nửa, một lớn một nhỏ, bỏ cả vào lò luyện đan, rồi lại bỏ thêm những loại dược liệu khác, chuyên tâm luyện đan.

Ma Cửu vốn đa nghi thận trọng, từ đầu đến cuối y đều đứng ở bên cạnh nhìn, chuyện này liên quan đến bản thân y, y không dám lơ là một chút nào.

Quan sát một hồi lâu, y lại có chút tán thưởng Phong Già Nguyệt, lúc luyện đan, nàng hết sức chuyên chú, tâm không tạp niệm, y rất ít thấy được ở những luyện đan sư khác, quả thực là một nhân tài.

Có điều dù có tài giỏi đến mức nào thì đợi đến khi chữa khỏi bệnh cho y, nàng vẫn phải chết, Ma Cửu khẽ cong môi, lộ ra nụ cười âm hiểm.

Trong phòng không ai nói lời nào, chiếc trâm bướm trên đầu Phong Già Nguyệt khẽ đong đưa theo cử động của nàng, lóng lánh ánh sáng màu lam, vô cùng mỹ lệ.

Một ngày một đêm trôi qua, Phong Già Nguyệt thở phào một hơi, lấy ra hai viên dược hoàn giống nhau như đúc: "Tiền bối hẳn là có thể nhận ra đâu là viên mà ngài cần chứ?"

Ma Cửu đương nhiên có thể nhận ra, mặc dù đều tỏa ra mùi hương khiến lòng người thư thái, nhưng có một viên, hương khí vẫn nhạt hơn đôi chút.

Y cầm lấy viên tỏa ra mùi hương ngào ngạt hơn, nháy mắt liền cảm thấy đầu óc thoải mái, Phong Già Nguyệt bỏ viên còn lại vào hộp ngọc cẩn thận cất đi.

Thấy vậy, Ma Cửu nở một nụ cười hiền hòa: "Ngươi yên tâm, ra sẽ nói với Trác Cửu là vì thời gian nên mùi hương mới nhạt đi, hắn sẽ không để ý đâu."

"Đa tạ tiền bối." Phong Già Nguyệt cảm kích nói.

Ma Cửu ung dung ngồi xuống: "Lại đây khám bệnh đi."

"Vãn bối đắc tội." Phong Già Nguyệt ngồi xuống bên cạnh y, tay phải nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay phải của y, dè dặt truyền một luồng linh lực vào cơ thể y, "Tiền bối đừng chống cự."

Một lúc lâu sau, Phong Già Nguyệt thu tay lại, vẻ mặt nghi ngờ.

"Bổn tọa bị làm sao, nói." Ma Cửu dùng uy áp, Phong Già Nguyệt bị ép cúi người xuống, "Tiền bối, hình như, hình như là, thần hồn không ổn định?"

"Thần hồn không ổn định." Ma Cửu lặp lại, "Thì ra là vậy."

Nếu đã vậy, Phong Già Nguyệt buộc phải chết.

Người bình thường không thể nào vô duyên vô cớ thần hồn không ổn định, nếu chuyện này để người khác biết được, chỉ cần để tâm một chút, y nhất định sẽ bị nghi ngờ.

"Ngươi có cách chữa đúng không?" Ma Cửu mỉm cười nhìn Phong Già Nguyệt, dùng Đồng Thuật đặc hữu của ma công, Phong Già Nguyệt ngơ ngác nhìn y, trả lời như cái máy, "Có."

"Chữa như thế nào?"

Ánh mắt Phong Già Nguyệt vô thức nhìn về phía hai viên dược hoàn vừa mới luyện xong, có chút kháng cự không muốn mở miệng, Ma Cửu trong lòng hơi động, y gằn giọng: "Nói!"

Đồng Thuật có thể ảnh hưởng đến tâm trí, nếu chênh lệch giữa hai người đủ lớn, người có tu vi cao hơn có thể lợi dụng Đồng Thuật điều khiển người có tu vi thấp hơn, Ma Cửu tu luyện Đồng Thuật nhiều năm, vô cùng tự tin với công pháp của mình.

Nhưng y không biết, Phong Già Nguyệt tu luyện Mộng Cơ Thần Công, cũng có khả năng mê hoặc lòng người, hơn nữa trong cơ thể nàng có Huyễn Linh Châu, nàng căn bản không hề chịu ảnh hưởng từ y.

Mỗi một chữ nàng nói, mỗi một động tác nàng làm, đều đã được luyện tập kỹ lưỡng từ trước.

Phong Già Nguyệt vờ như "không chống cự được" sức mạnh của Đồng Thuật, ủ rũ nói: "Ăn hai viên dược hoàn."

Ma Cửu thu lại Đồng Thuật, Phong Già Nguyệt ngã xuống đất, lập tức muốn bảo vệ dược hoàn, nhưng Ma Cửu nhanh hơn nàng một bước, đoạt lấy hai viên dược hoàn, mỉm cười nhìn nàng: "Ngươi muốn làm gì?"

"Tiền bối, ngài đã hứa sẽ để lại một viên cho Trác Cửu tiền bối." Phong Già Nguyệt vẻ mặt cầu xin.

Nàng càng như vậy, Ma Cửu càng tin lời nàng, y lấy ra hai viên dược hoàn, ngửa đầu nuốt xuống.

"Tiền bối, đừng mà!" Phong Già Nguyệt cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà, "Tại sao tiền bối lại gạt ra? Đó là tâm ý của ta dành cho Trác Cửu tiền bối."

"Xem ra là thật rồi." Ma Cửu vẫn nắm hai viên dược hoàn trong tay, vừa rồi y chưa ăn, chỉ là phép thử cuối cùng.

Phong Già Nguyệt ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nước mắt, lần này thực sự trơ mắt nhìn y ăn dược hoàn, nước mắt trong suốt chảy xuống trên gò má nàng, vẻ mặt nàng tràn ngập hối hận và không cam lòng khi bị lừa.

Nàng không ngừng thầm thôi miên bản thân rằng mình đang rất đau lòng và hối hận, như vậy mới không vui đến mức bật cười.

Cảm nhận được sự nhẹ nhõm trong cơ thể, Ma Cửu cuối cùng cũng bật cười: "Ha ha ha ha..."

_______

Tiếng cười dường như còn đang vang vọng trong phòng thì thân thể Thu Mặc lại cứng ngắc ngã xuống đấy, bên cạnh xuất hiện một bóng người mờ ảo, chính là thần hồn của Ma Cửu.

"Chuyện này là sao?" Ma Cửu nhìn thân thể Thu Mặc rồi lại cúi đầu nhìn chính mình, vẻ mặt đầy mờ mịt.

"Ta cũng muốn biết rốt cuộc chuyện này là sao." Trác Cửu xuất hiện ở cửa, khuôn mặt luôn mang ý cười giờ đây đầy hàn ý.

Thấy vẻ mặt của Trác Cửu, Ma Cửu chợt tỉnh ngộ, y quay đầu nhìn về phía Phong Già Nguyệt, thấy nàng đang lôi kéo thân thể của Thu Mặc lùi về phía sau.

"Là ngươi giở trò?" Ma Cửu nghiến răng nghiện lợi hỏi.

"Tiền bối nói vậy là sao?" Phong Già Nguyệt vẻ mặt mờ mịt, nhưng tốc độ kéo thân thể Thu Mặc về phía sau lại không chậm đi chút nào.

Thấy Thu Mặc lúc thì đập chân vào bàn, lúc thì đập đầu vào cột, Trác Cửu không nhịn được nói: "Ngươi có thể cẩn thận chút được không?"

Ma Cửu còn có gì không hiểu, y lập tức lao về phía Phong Già Nguyệt và thân thể của Thu Mặc, lại thấy Phong Già Nguyệt đột nhiên cười một tiếng, trước mặt Ma Cửu chợt xuất hiện một lò luyện đan đang cháy hừng hực, mà y đang lao thẳng vào đó, y dừng lại theo bản năng.

Nhưng y lại lập tức phát hiện, là giả!

Mặc dù chỉ khựng lại một khoảnh khắc, nhưng đối với người đang đứng trên ranh giới sống còn thì nhiêu đó thời gian là đủ rồi, Phong Già Nguyệt đưa Thu Mặc thoát khỏi hiện trường, Trác Cửu nhào tới ngăn cản thần hồn của Ma Cửu, chưởng môn và mấy vị trường lão Phái Thương Ngô đã nhận được tin, đang bay tới từ bốn phương tám hướng.

"Ha ha ha ngươi chết chắc rồi." Phong Già Nguyệt kiêu ngạo cười nói.

Mưu toan nhiều năm thất bại trong gang tấc, lại còn do một tiểu nha đầu phá hư, Ma Cửu giận sôi gan, gầm lên một tiếng rồi nhào về phía Phong Già Nguyệt.

Y phải giết nàng!

Trác Cửu biến sắc, đang định xông tới bảo vệ Phong Già Nguyệt thì thấy Ma Cửu bất ngờ phun một làn sương đen về phía hắn, Trác Cửu bị sương đen bao phủ, nhất thời không thể thoát ra được.

Ma Cửu cười lạnh một tiếng, tiếp tục âm trầm lao về phía Phong Già Nguyệt.

"Chạy mau!" Trác Cửu hét lên, nhưng Phong Già Nguyệt lại như bị dọa cho đứng hình.

Khoảng cách giữa Ma Cửu và Phong Già Nguyệt ngày càng gần, nụ cười trên mặt Ma Cửu cùng ngày càng âm trầm, nhưng điều khiến y cảm thấy kỳ quái là vẻ mặt Phong Già Nguyệt lúc này lại thoáng hiện lên vẻ do dự, dường như đang xoắn xuýt gì đó.

Thật ra tay phải Phong Già Nguyệt đang nắm một lá Thần Hành Phù cao cấp, chỉ cần nàng bóp nát lá phù chú này, ít nhất nàng cũng có thể tránh được một đòn của Ma Cửu, nhưng sau một thoáng do dự, cuối cùng nàng lại không bóp nát Thần Hành Phù, mà là bóp nát Phòng Hộ Phù trong tay trái.

Phòng Hộ Phù bị bóp nát, một lớp kết giới phòng hộ bao quanh nàng, cùng lúc đó, đòn tấn công của Ma Cửu cũng ập tới, xuyên thẳng qua kết giới phòng hộ, sắp chạm tới người nàng.

Phong Già Nguyệt nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần đón nhận trọng thương.

Nhưng vào lúc này, chiếc trâm bướm trên đầu nàng hơi rung lên, một luồng sáng màu xanh nhạt lờ mờ xuất hiện trước người nàng, đòn tấn công của Ma Cửu bị ngăn lại một chút rồi mới rơi xuống trên người nàng.

Ma Cửu sửng sốt, nghi hoặc nhìn tay của mình.

Phong Già Nguyệt bị đánh bay ra ngoài, nàng cũng sửng sốt, nghi ngờ nhìn thân thể mình.

Không phải nên bị thương nặng sao? Sao hình như chỉ bị thương nhẹ một chút?

Mắt thấy đám người Phái Thương Ngô sắp đến, Phong Già Nguyệt nghiến răng, vận công ép khí huyết trong cơ thể mình cuồn trào, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu lớn, sắc mắt nàng nháy mắt tái nhợt đi.

Có điều một ngụm máu thì chưa đủ, vì vậy nàng tiếp tục bức ép chính mình, tiếp tục phun máu, khiến bản thân nhìn như bị thương cực kỳ nghiêm trọng.

Vừa rồi Ma Cửu rõ ràng cảm thấy y chưa thực sự đánh trúng nàng, y lại không có thới gian ra tay thêm lần nữa, đành oán hận xoay người bỏ chạy.

Mấy người Phái Thương Ngô lập tức chia ra đuổi theo, những người còn lại bảo vệ thân thể của Thu Mặc trưởng lão, nhưng lại không có ai dám tới gần Phong Già Nguyệt, vừa rồi bọn họ đều chứng kiến một chiêu kia của Ma Cửu, ánh mắt nhìn Phong Già Nguyệt lúc này đều tràn ngập thương hại.

Trác Cửu cuối cùng cũng thoát khỏi sương đen, hắn nhào tới bên cạnh Phong Già Nguyệt, tay run run lấy ra loại đan dược chữa thương tốt nhất từ trong túi trữ vật, nhưng căn bản không dám đụng vào nàng.

Ma Cửu có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, vừa rồi còn dồn toàn lực tung chiêu, Trác Cửu sợ chỉ cần chạm vào nàng, nàng sẽ tắt thở.

Trước mặt hắn, Phong Già Nguyệt lại phun ra một ngụm máu lớn, còn cố ý phun lên người hắn, nàng nói với hơi thở mong manh: "Trác Cửu, nếu ta chết, hãy chăm sóc đệ đệ của ta, chăm sóc Thiên Cực Môn..."

"Đừng nói lời ngốc nghếch." Trác Cửu nhét đan dược vào miệng nàng, Phong Già Nguyệt nuốt đan dược, lại ép ra một búng máu, phun lên người hắn một lần nữa, "Ngươi, đồng ý, với ta."

"Được." Trác Cửu nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhét thêm mấy viên đan dược vào miệng nàng rồi bế nàng lên sải bước rời đi, "Ngươi nhất định không được chết, ta đưa ngươi đi chữa thương."

Khoảnh khắc nàng được ôm lên, một con bướm xanh thẫm lặng lẽ rơi xuống, rơi vào bụi cỏ, ánh sáng dần tối lại.

Ở một nơi khác, Cơ Tinh Loan còn bị nhốt trong trận pháp, thông qua qua con bướm đã rơi xuống, thấy bóng lưng Trác Cửu ôm Phong Già Nguyệt đi xa, hắn cười lạnh.

Rõ ràng đòn vừa rồi đã bị chặn lại, nàng còn bày ra dáng vẻ như sắp chết, chỉ vì muốn được Trác Cửu ôm?

Ps:

Phong Già Nguyệt: Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó!!!