Nam Chính Hắc Hóa Suốt Ngày Giả Vờ Đáng Thương

Chương 34



Editor: Độc Ẩm

Đan tu hàng đầu của Phái Thương Ngô - Đan Miểu vội vàng chạy tới, lập tức chẩn trị cho Phong Già Nguyệt, trên đường tới đây, nàng đã nghe sơ qua tình hình, biết Phong Già Nguyệt bị trúng một chưởng của ma tu Nguyên Anh hậu kỳ, trong lòng nàng đã trùng xuống: E là khó mà cứu nổi.

Nhưng người ta bị thương vì môn phái nhà mình, là đại ân nhân của Phái Thương Ngô, nàng đương nhiên không thể dễ dàng bỏ cuộc, thậm chí nàng còn lấy ra cả Đại Hoàn Đan mà nàng cất giữ nhiều năm, chuẩn bị phòng khi khẩn cấp sẽ dùng để giữ mạng của Phong Già Nguyệt.

"Sư tỷ, ngươi nhất định phải cứu nàng." Trác Cửu mặt đầy khẩn cầu.

Đan Miểu có chút cảm khái, quen biết tiểu tử này gần một nghìn năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn cầu xin nàng. Nàng cầm Đại Hoàn Đan ngồi xổm xuống, đặt tay lên mạch môn của Phong Già Nguyệt đang không ngừng nôn ra máu.

"Ể?" Đan Miểu thoáng lộ vẻ nghi hoặc.

Toàn thân từ xương cốt, kinh mạch đến nội tạng đều bình thường, Kim Đan cũng không có vấn đề gì, ngoại trừ khí huyết cuộn trào không ngừng và việc nàng liên tục thổ huyết ra thì hình như không có vấn đề gì khác.

Đan Miểu liếc nhìn Phong Già Nguyệt, bắt đầu thận trọng hơn, thủ đoạn của ma tu quỷ dị khôn lường, nói không chừng nhìn bên ngoài không có gì, nhưng chỉ cần bọn họ buông lỏng, tính mạng của nàng sẽ bị đoạt đi trong gang tấc, không thể lơ là.

Nghĩ vậy, nàng tiếp tục bắt mạch, kiểm tra tỉ mỉ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trác Cửu lòng như lửa đốt. Trước đó hắn hợp tác với Phong Già Nguyệt, nàng lúc nào cũng tỏ ra ung dung kiểm soát mọi việc, mỗi bước đi cũng đều thuận lợi, khiến hắn nhất thời quên mất, nàng vẫn chỉ là một hậu bối trẻ tuổi.

Hắn quá tin tưởng vào thực lực của nàng, nàng bảo hắn ra mặt lúc nào hắn liền ra mặt lúc đó, nàng bảo hắn không cần  trù liệu gì cả để tránh rút dây động rừng, hắn liền thật sự không làm gì cả.

Bây giờ hắn rất hối hận, lẽ ra hắn phải sớm nghĩ tới, nàng phá hỏng kế hoạch quan trọng của Ma Cửu, Ma Cửu nhất định sẽ hận nàng thấu xương, người y muốn giết nhất chính là nàng, hắn nên bố trí phòng bị từ trước.

"Nếu không phải ta quá khinh suất, nàng cũng sẽ không ra nông nỗi này, đều tại ta."

Chưởng môn và các trưởng lão trở về với sắc mặt ngưng trọng, Ma Cửu thủ đoạn tầng tầng, lại quỷ dị khó lường, tuy là bọn họ đã đánh cho thần hồn của hắn gần như tiêu tán, nhưng cuối cùng một tia thần hồn của hắn vẫn chạy thoát, dù tia thần hồn đó chắc chắn không sống được bao lâu, nhưng cũng đủ để trở về truyền tin.

Thương Ngô Phái bọn họ thì không sợ, nhưng Phong Già Nguyệt, chỉ e từ nay về sau sẽ bị đồng bọn của Ma Cửu ghi hận trong lòng.

Thân thể của Thu Mặc cũng được đưa về, một vị y tu khác kiểm tra cho ông, sắc mặt vui mừng: "Thần hồn của Thu Mặc trưởng lão có chút suy yếu, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, tu dưỡng cẩn thận hẳn là sẽ sớm có thể tỉnh lại."

"Đây đều là công lao của Phong Già Nguyệt, mấy năm nay nàng vẫn luôn tìm mọi cách để ôn dưỡng thần hồn của Thu Mặc trưởng lão." Trác Cửu thuật lại những chuyện hai người làm mấy năm qua.

"Tiểu tử này, chuyện quan trọng như vậy mà lại giấu nhẹm không nói một lời..." Chưởng môn Phái Thương Ngô vỗ mạnh lên vai Trác Cửu.

Trác Cửu cười khổ, chuyện như vậy nói ra ai sẽ tin? Một Phong chủ như hắn lại hoài nghi một trong tám đại trưởng lão không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, cho dù là người hiểu hắn rõ nhất - chưởng môn sư huynh, e rằng cũng nghĩ hắn điên rồi. Huống chi một khi có người tin là thật, bọn họ rất có thể sẽ trực tiếp trừ khử Ma Cửu, khi đó Thu Mặc trưởng lão chỉ có thể bị hi sinh. Hơn nữa, càng nhiều người biết sẽ càng dễ đánh rắn động cỏ, khả năng cứu được Thu Mặc sẽ càng thấp.

Mỗi một con đường hắn đều đã cân nhắc kỹ lưỡng, Phong Già Nguyệt cũng từng phân tích lợi-hại với hắn, hắn kiên trì một mực muốn cứu Thu Mặc trưởng lão, vì thế nàng mời bày ra kế hoạch như hiện tại.

Chưởng môn lại thở dài một tiếng, "Thôi thôi, ngươi làm vậy cũng không sai, kết cục như bây giờ cũng đã là tốt nhất rồi."

"Không." Trác Cửu nhìn về phía Phong Già Nguyệt, với Phái Thương Ngô mà nói là tốt nhất, nhưng với nàng...

Những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía Phong Già Nguyệt, vẻ mặt ai nấy đều đầy thương xót, y thuật của Đan Miểu rất cao minh mà còn chẩn trị lâu như vậy, hơn nữa sắc mặt lại ngày càng nghiêm trọng, e là Phong Già Nguyệt thật sự lành ít dữ nhiều rồi.

Bọn họ không biết, sắc mặt Đan Miểu ngày càng nặng nề là vì sau khi kiểm tra tỉ mỉ, kết quả nàng thấy Phong Già Nguyệt hình như không có vấn đề gì lớn, cho nên nàng đang bắt đầu nghi ngờ bản thân: Có khi nào do y thuật của mình quá kém nên mới không tìm ra vấn đề không?

Nếu không sao Phong Già Nguyệt vẫn đang nôn ra máu?

Sau khi uống thêm mấy viên đan dược, Phong Già Nguyệt tạm ngừng nôn ra máu, nàng nhìn Đan Miểu, sắc mặt tái nhợt: "Tiền bối đừng lo lắng, có lẽ vãn bối thật sự không sao, trước lúc ma tu đánh tới, vãn bối đã kịp dùng một thứ để bảo mệnh, có lẽ chính vật ấy đã cứu vãn bối một mạng."

Nàng móc ra một miếng ngọc bội từ trong cổ áo, ngọc bội đầy vết nứt, hóa thành một nắm bụi mịn trong tay nàng, nàng yếu ớt thở dài: "Vật này là bà nội để lại cho ta trước khi lâm chung, tiếc là sau này chẳng còn nữa rồi."

Để làm bộ suy yếu, giọng của nàng cũng không lớn, nhưng tất cả mọi người đểu tập trung chú ý lên người nàng, dù nàng có nói như tiếng muỗi kêu thì bọn họ cũng sẽ nghe không sót chữ nào.

Biết nàng sẽ không chết, bọn họ đầy mừng rỡ, nhưng khi nhìn nắm bột trong tay nàng, sự mừng rỡ lại biến thành hổ thẹn.

Nàng vì Phái Thương Ngô bọn họ mà hao tâm tốn sức mấy năm nay, nay không chỉ thân chịu trọng thương mà đến bảo vật hộ mệnh do bà để lại cũng dùng mất.

Nàng không chỉ cứu một vị trưởng lão, tên giả mạo trưởng lão này ẩn mình ở Phái Thương Ngô bao nhiêu năm qua mà bọn họ không ai hay biết, ngộ nhỡ tương lai hắn làm gì đó, ai biết Phái Thương Ngô sẽ gặp phải chuyện gì?

Ân tình này quá nặng!

Chưởng môn Phái Thương ngô liếc nhìn mấy vị trưởng lão, mấy người liền âm thầm rời đi, bọn họ phải bàn bạc xem nên báo đáp nàng như thế nào.

Đan Miểu và Trác Cửu ở lại bên cạnh Phong Già Nguyệt, Đan Miểu không dám lơ là chút nào, chỉ sợ thật sự là thủ đoạn quỷ dị nào đó mà nàng không biết, nàng phải trông chừng Phong Già Nguyệt kỹ càng.

Phong Già Nguyệt vẫn cách một lúc lại ho ra chút máu, khí huyết cuộn trào một chút, tóm lại là diễn trọn vai.

Nàng còn một mực an ủi Trác Cửu và Đan Miểu: "Yên tâm, ta không sao đâu."

Đan Miểu tuy đã hai nghìn tuổi, nhưng một lòng nghiên cứu đan dược và y thuật nên tâm tính tương đối đơn thuần, hoàn toàn bị Phong Già Nguyệt lừa gạt, còn thầm tán thưởng trong lòng: Đúng là một cô nương tốt bụng!

Thế là lại càng không chút nghi ngờ, thật ra chuyện lúc thì khí huyết quay cuồng, lúc thì nôn ra máu, tất cả đều không phải thủ đoạn kỳ quái gì của ma tu cả, mà là do Phong Già Nguyệt tự bày trò lừa bọn họ thôi.

_______

U Vũ được người dẫn tới, nhìn thấy Phong Già Nguyệt toàn thân đẫm máu, U Vũ ngây ngốc đi tới, vốn định lau máu ở khóe miệng giúp nàng, nhưng tay lại không ngừng run rẩy: "Tỷ tỷ..."

Hắn run rẩy lấy ra một đống đan dược: "Tỷ tỷ mau uống thuốc."

"Đừng lo, tỷ tỷ không sao." Phong Già Nguyệt cầm tay U Vũ, mỉm cười nói: "Không chết được."

"Là ai? Ai dám làm tỷ bị thương?" Ánh mắt U Vũ đầy sát ý, "Ta đi giết hắn!"

Trác Cửu vội nói cho hắn: "Hung thủ chết rồi."

Ánh mắt đỏ ngầu của U Vũ lúc này mới dần dịu lại, hắn đau lòng nhìn Phong Già Nguyệt, nàng trấn an hắn một hồi, hắn mới bình tĩnh lại.

"Mấy ngày nay đệ có gặp Tiểu Tinh không?" Phong Già Nguyệt vội hỏi.

"Không có." U Vũ ngây ngốc lắc đầu.

"Vẫn chưa ra?" Phong Già Nguyệt khó hiểu nói thầm, nàng còn tưởng với thực lực của Cơ Tinh Loan, ngày hôm qua đã ra rồi mới đúng, "Tiểu Vũ, đệ giúp tỷ tỷ một việc."

Nàng nói vị trí trận pháp cho U Vũ, bảo U Vũ đi phá mắt trận thả Cơ Tinh Loan ra.

U Vũ không muốn tiếp xúc đơn độc với Cơ Tinh Loan một chút nào, nhưng hắn chưa bao giờ từ chối ý nguyện của Phong Già Nguyệt: "Tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ đi ngay."

Cơ Tinh Loan ngồi ở rìa trận pháp, vẻ mặt âm trầm nhìn U Vũ, trái tim nhỏ bé của U Vũ không ngừng run rẩy, hận không thể xoay người bỏ chạy, mặc kệ ác ma này vĩnh viễn bị vây khốn ở đây.

Nhưng hắn vẫn lấy hết can đảm đi tới, khẽ ho một tiếng: "Tỷ tỷ bảo ta tới thả ngươi ra."

"Cút." Cơ Tinh Loan lạnh lùng nói, "Không được động vào mắt trận."

"Tỷ tỷ bảo ta phá mắt trận." U Vũ đi về phía mắt trận, vốn tưởng rằng Cơ Tinh Loan cồn đang bị nhốt ở trong trận pháp, chắc chắn không đả thương được mình, chỉ cần hắn phá mắt trận xong lập tức rời đi, ắt sẽ không có vấn đề gì.

Ai dè hắn tính toán tốt, nhưng lại đánh giá thấp năng lực của Cơ Tinh Loan, hắn căn bản không thể tới gần mắt trận. Cho dù hắn đã dùng hết sức lực, gian nan đi tới cách mắt trận ba thước, nhưng một cơn lốc ập tới hất văng hắn ra xa hơn mấy trăm mét.

"Tỷ tỷ bị thương nặng nằm trên giường, ngươi không muốn đi xem tỷ ấy sao?" U Vũ định đánh vào tình cảm.

Tiếc là Cơ Tinh Loan còn nắm rõ tình trạng của Phong Già Nguyệt hơn cả hắn, lúc đó nàng đã bóp nát Phòng Hộ Phù, hóa giải được gần một nửa uy lực công kích của Ma Cửu, lại thêm chiếc trâm bướm hắn tặng nàng, có thể đỡ được hơn phân nửa công kích của Ma Cửu. Có thể nói, cuối cùng đòn toàn lực của Ma Cửu rơi vào người Phong Già Nguyệt còn chưa tới một phần trăm sát thương.

Cho nên Cơ Tinh Loan biết rất rõ, Phong Già Nguyệt cùng lắm chỉ bị thương nhẹ, màn nôn ra máu của nàng, tất cả đều là giả.

Nghĩ đến cảnh tượng Phong Già Nguyệt bị Trác Cửu ôm vào lòng, một cơn giận vô danh lại bốc lên trong lòng Cơ Tinh Loan.

Đánh vào tình cảm vô dụng, U Vũ bất đắc dĩ thử thêm hai lần, kết quả vẫn y hệt, hắn bò dậy, lau lớp bụi đất trên mặt: "Ngươi đã có thể tự ra được rồi đúng không? Ngươi cố tình ở trong đó phải không?"

Đáp lại hắn chỉ là một tiếng cười lạnh của Cơ Tinh Loan, lần này U Vũ bị cơn lốc hất đi xa hơn, ngã vào một hồ nước.

"Đáng ghét!"

U Vũ đứng lên, nhìn dáng vẻ chật vật của bản thân, trong đầu bỗng lóe lên một ý, liền cúi xuống kiểm tra toàn thân xem có vết thương ở đâu không.

Hồi lâu sau, hắn chán chường khụy xuống đất, ngay cả một vết xước cũng không có.

"Phong Già Tinh, quả nhiên là tên ác ma!" Không để lộ một chút sơ hở nào.

Trong trận pháp, Cơ Tinh Loan lại nhếch môi cười lạnh, còn lâu hắn mới ngu ngốc đến mức để U Vũ có vết thương mà tỏ vẻ đáng thương với Phong Già Nguyệt.

Đừng nói là cửa, đến lỗ chó cũng không có đâu!

Còn Phong Già Nguyệt...

Sắc mặt Cơ Tinh Loan lại lạnh thêm vài phần, tự tay nhốt hắn ở đây, giờ lại muốn sai người khác đến thả hắn ra?

Nàng giả vờ trọng thương, bây giờ lại đang tình chàng ý thiếp với Trác Cửu cho nên không có thời gian bận tâm đến hắn?

Đến thời gian lại đây xem hắn một cái cũng không có?

"Phong Già Nguyệt!"

_______

U Vũ đi gặp Phong Già Nguyệt với vẻ mặt chán chường: "Tiểu Tinh hình như không muốn ra ngoài ạ."

"Haiz, chắc là hắn giận rồi." Phong Già Nguyệt hơi lo lắng, nàng biết Cơ Tinh Loan nhất định sẽ giận, nhưng không ngờ hắn sẽ giận đến mức này.

Trác Cửu không nhịn được bật cười: "Hay là ta đi đón hắn qua đây?"

"Không được không được." Phong Già Nguyệt ngọ ngoạy rời giường, "Ta đã nằm hai ngày rồi, không thể tiếp tục nằm mãi, ta sẽ tự đi gặp hắn."

"Sức khỏe của ngươi..." Đan Miểu cau mày, nàng còn chưa khám ra bệnh nên càng lo Phong Già Nguyệt sẽ có di chứng.

"Yên tâm đi tiền bối, nếu có vấn đề gì, nhất định vãn bối sẽ lập tức tìm tiền bối." Phong Già Nguyệt cười nói, "Vãn bối cũng không muốn chết đâu."

Đan Miểu cũng cười: "Vậy thì được."

Nàng nhét vào tay Phong Già Nguyệt một đống đan dược: "Cứ dùng tự nhiên đừng khách khí, dùng hết thì tìm ta lấy thêm."

"Đa tạ tiền bối." Phong Già Nguyệt hành lễ với nàng, "Mấy ngày nay làm phiền tiền bối nhiều, vãn bối thật sự rất áy náy."

Đan Miểu phất tay rời đi, Trác Cửu cùng Phong Già Nguyệt chậm rãi đi ra ngoài: "Mấy ngày nay các sư huynh của ta đang thương lượng nên tạ lễ ngươi như thế nào, hắn bảo ta tới thăm dò một chút, xem ngươi có cần gì không."

"Tiền bối thăm dò như vậy đó hả?" Phong Già Nguyệt cười nói.

"Chúng ta quen thuộc như vậy rồi, không cần vòng vo làm gì, nói thẳng đi." Trác Cửu hạ giọng nhắc nàng, "Quá mức một chút cũng không sao đâu."

Ban đầu Phong Già Nguyệt tìm hắn, nàng đã nói thẳng nàng quả thực có điều cầu mong, hắn rất tán thưởng sự thẳng thắn của nàng, cho nên hắn cũng luôn thẳng thắn với nàng.

Phong Già Nguyệt cười mi mắt cong cong, nàng làm nhiều như vậy, suy cho cùng chỉ vì Cơ Tinh Loan và Thiên Cực Môn.

Hoặc có thể nói, cuối cùng chỉ vì một người, là Cơ Tinh Loan.

Địa thế của Thiên Cực Môn hiện nay quá kém, nếu muốn thực lực cả tông môn tiến bộ, trước tiên phải chuyển đến nơi có linh khí dồi dào hơn, mà ngay bên cạnh dãy Thương Ngô vừa vặn có một nơi rất thích hợp. Linh khí ở đó tuy loãng hơn Thương Ngô, nhưng dồi dào hơn núi Thiên Cực rất nhiều, lại nằm sát bên Phái Thương Ngô, là mảnh đất mà rất nhiều môn phái hạng hai mơ ước. Chỉ tiếc, nơi đó thuộc về Phái Thương Ngô, cho dù những môn phái khác muốn cũng không có được.

Phong Già Nguyệt đúng là muốn có mảnh đất đó, chỉ cần Thiên Cực Môn chuyển đến đó, linh khí dồi dào, tốc độ tu luyện của đệ tử tăng lên, thực lực của cả tông môn mạnh hơn chỉ là chuyện sớm muộn. Huống chi còn trở thành hàng xóm của Phái Thương Ngô, một nơi an toàn biết bao!

Thiên Cực Môn lớn mạnh hơn, Cơ Tinh Loan là một người thuộc môn phái, tự nhiên cũng sẽ có chỗ tốt, tương lai nếu hắn muốn, nàng sẽ để hắn làm chưởng môn, chẳng phải sẽ càng có danh vọng hơn sao!

"Ngoài ra, sau này nếu đệ đệ của ta gặp nguy hiểm, hy vọng Phái Thương Ngô có thể ra tay giúp hắn một phen."

Cơ Tinh Loan là nam chính, đời này đã định sẵn bất phàm, giờ đây nàng đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời của hắn, không biết tương lai hắn sẽ gặp phải những gì. Có phần ân tình này của Phái Thương Ngô, tóm lại là thêm một phần bảo đảm.

Dù không có chuyện gì đi nữa, nhỡ đâu sau này Cơ Tinh Loan và Bạch Tử Toàn thực sự thành đôi, nhớ đến phần ân tình này, biết đâu Phái Thương Ngô cũng có thể dễ dàng chấp thuận hơn.

"Nhìn trúng mảnh đất đó, ánh mắt của ngươi cũng không tệ, chỉ có điều..." Trác Cửu nhíu mày nhìn nàng, "Ngươi không định xin gì cho bản thân sao?"

"Ta có thể xin gì cho ta?" Phong Già Nguyệt mờ mịt hỏi.

"Ngươi đúng là đồ ngốc!" Trác Cửu gõ nhẹ hai cái lên trán nàng rồi cười bỏ đi.

Phong Già Nguyệt ôm trán nhìn hắn rời đi, hồi lâu sau nàng mỉm cười, tất nhiên là có thứ nàng muốn, chỉ là không tiện chính miệng nàng nói ra thôi.

Nàng cố ý để Ma Cửu đánh trúng, giả vờ bị thương nặng, nói bảo vật hộ mệnh của mình bị Ma Cửu phá hủy, thật ra cũng chỉ để đạt được mục đích đó, dẫn dắt người của Phái Thương Ngô chủ động đề xuất.

Đương nhiên cuối cùng có đạt được hay không thì còn phải xem ý trời.

Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng là dỗ dành Cơ Tinh Loan.

_______

Trác Cửu đi vào đại điện của Phái Thương Ngô, lúc này chưởng môn và các vị trưởng lão đều có mặt.

"Điều mà cô ấy quan tâm nhất chỉ có hai, Thiên Cực Môn và đệ đệ của cô ấy." Trác Cửu lấy ra một tấm bản đồ, "Ta đề nghị, giao khu vực này cho Thiên Cực Môn."

Chưởng môn vuốt bộ râu dài gật đầu: "Được, dù sao mảnh đất đó giữ lại cũng không dùng."

Mảnh đất này có vị trí đặc thù, nằm ngay cạnh môn phái bọn họ, ai có được mảnh đất này, về cơ bản cũng đồng nghĩa với việc được Phái Thương Ngô che chở, cho nên mặc dù bọn họ giữ lại không dùng tới, nhưng cũng không cho người khác. Giờ đây chưởng môn của Thiên Cực Môn đã giúp bọn họ một chuyện lớn như vậy, bọn họ che chở Thiên Cực Môn, cũng coi như đáp lại phần ân tình này.

Những người khác cũng càng nghĩ càng thấy thỏa đáng, đều gật đầu tán đồng.

"Về phần đệ đệ của cô ấy..." Chưởng môn Phái Thương Ngô cười có chút hổ thẹn, "Quả là một cô nương thấu đáo."

Nếu nàng cầu bọn họ ra mặt trong chuyện Cơ gia, tất nhiên bọn họ sẽ rất khó xử, nhưng nàng chỉ cầu sau này nếu hắn gặp nạn, bọn họ có thể ra tay giúp đỡ. Chuyện này dù nàng không nói, bọn họ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nàng lại cố ý nói ra khiến bọn họ có chút hổ thẹn.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút thiếu thiếu.

"Ân tình của người ta với chúng ta lớn như vậy, mà chúng ta lại chỉ tặng một mảnh đất không dùng đến và một lời hứa hẹn chưa chắc sẽ được thực hiện." Chưởng môn Phái Thương Ngô có chút bứt rứt, "Chúng ta vẫn nên tiếp tục bàn bạc xem có thể bổ sung thêm gì không."

"Ta có ý này." Trác Cửu cười nói, "Cho cô ấy vào Thương Ngô Chi Cảnh."

Thương Ngô Chi Cảnh là một tiểu bí cảnh có độ dày linh khí cực cao, dòng chảy thời gian so với bên ngoài là 100:1, ở trong đó một trăm năm, bên ngoài mới chỉ trôi qua một năm, là bí mật tối cao của Phái Thương Ngô. Chỉ có đệ tử tư chất cực cao hoặc có cống hiến lớn mới có tư cách đi vào.

Những người có mặt ở đây đều đã từng đi vào, chính vì vậy cho nên bọn họ càng hiểu rõ tầm quan trọng của Thương Ngô Chi Cảnh, nghe Trác Cửu nói xong, tất cả đều sửng sốt.

"Đệ nói bậy bạ gì thế?" Chưởng môn Phái Thương Ngô vô thức phản bác.

"Ta không nói bậy." Trác Cửu vẻ mặt nghiêm túc, "Ma Cửu nguy cơ nghiêm trọng đến mức nào, ta nghĩ không cần ta phải nhiều lời, lần này vì cứu Thu Mặc trưởng lão, cô ấy suýt nữa bị Ma Cửu đánh chết, đến giờ trên người vẫn mang thương tích, ngay cả đồ gia truyền bảo mệnh cũng mất. Cống hiến đối với Phái Thương Ngô có ai hơn được cô ấy? Tuy cô ấy không phải đệ tử Thương Ngô, nhưng phá lệ cho cô ấy vào một lần thì có gì sai?"

"Huống hồ, ma tu bị cô ấy phá hỏng kế hoạch lớn như vậy, mai đây có giận chó đánh mèo lên cô ấy hay không, chúng ta đều không dám chắc. Cho cô ấy tiến vào Thương Ngô Chi Cảnh, bất luận là trị thương hay tinh tiến tu vi, cũng coi như chúng ta tận chút lòng thành." Trác Cửu lần lượt nhìn từng người, "Cho cô ấy đi vào một lần, có gì không được?"

"Hay là tặng cô ấy kỳ trân dị bảo đi?" Thương Ngô Chi Cảnh thần bí khó lường, từ trước đến nay chỉ có đệ tử Thương Ngô từng tiến vào, người ngoài như cô ấy đi vào, chẳng may bị Thương Ngô Chi Cảnh bài xích, vừa bước vào đã bị đẩy ra, chẳng phải uổng phí một cơ hội hay sao?" Tam trưởng lão cười khổ một tiếng, "Mười năm trước đại đồ đệ của ta khó khăn lắm mới có cơ hội đi vào, kết quả chưa được nửa canh giờ đã bị đẩy ra, đến giờ hắn vẫn còn ủ rũ vì chuyện này."

Mọi người ở đây đều có chút buồn cười, sau khi vào Thương Ngô Chi Cảnh, có thể ở lại bên trong bao lâu phải xem từng người, như Bạch Tử Toàn ở trong nửa tháng, từ Kim Đan trung kỳ lên thẳng Kim Đan hậu kỳ, đại đa số người ở bên trong ba đến mười ngày, có thể bằng tu luyện hai ba mươi năm ở bên ngoài.

Đại đồ đệ của Tam trưởng lão dậm chân ở Kim Đan hậu kỳ mấy trăm năm, vốn muốn đi vào tích lũy tu vi, xem có thể đột phá lên Kim Đan đại viên mãn hay không, ai ngờ đi vào không được bao lâu đã bị đẩy ra, tu vi vẫn dậm chân tại chỗ, còn bị đem ra làm trò cười.

Trác Cửu lùi một bước: "Hay là thế này đi, chúng ta đem kỳ trân dị bảo và Thương Ngô Chi Cảnh cho cô ấy tự chọn."

Chưởng môn Phái Thương Ngô nhìn hắn một cái đầy thâm ý, nhưng cũng không phản đối: "Được."

Những người còn lại nhìn nhau, cũng không cố chấp nữa: "Nhưng Trác Cửu, ngươi không được can thiệp vào lựa chọn của cô ấy."

"Được." Trác Cửu cà lơ phất phơ ngồi xuống.

Phong Già Nguyệt ơi Phong Già Nguyệt, ngươi đừng làm ta thất vọng đấy!

_______

Phong Già Nguyệt lúc này đang ngồi xổm trong bụi cỏ cẩn thận tìm kiếm.

"Tiểu hồ điệp ơi tiểu hồ điệp, rốt cuộc ngươi đang ở đâu vậy?"

Lúc trước bị Ma Cửu công kích, mới đầu nàng còn chưa nghĩ ra, sau đó phát hiện tiểu hồ điệp trên trâm cài biến mất, trên đầu chỉ còn lại một cây trâm đầy vết nứt, cộng thêm ánh sáng màu lam lóe lên lúc đó, nàng mới đoán được là do chiếc trâm hồ điệp.

Nhưng nàng đã tìm hơn nửa canh giờ rồi vẫn không tìm được.

"Lạ thật, rốt cuộc rơi ở đâu nhỉ?" Nàng ngồi trong bụi cỏ, có chút khổ não.

U Vũ ở một góc khác đang chuyên tâm tìm giúp nàng không một lời oán hận.

Nhưng nàng không biết, cách không xa ở ngay sau lưng nàng, một con hồ điệp có chút nhạt màu đang lén lóe lên, cố ý tránh né nàng.

Do Cơ Tinh Loan khống chế.

Trong trận pháp, Cơ Tinh Loan thông qua hồ điệp nhìn nàng, sắc mặt lạnh lùng: "Giờ mới nhớ tới, muộn rồi."

"Tiểu hồ điệp, ngươi ra đi được không?" Phong Già Nguyệt ngồi một lát rồi lại tiếp tục tìm, "Nể tình ta vừa mới xuống giường liền chạy đi tìm ngươi, đừng giận ta được không?"

Cơ Tinh Loan trong trận pháp lạnh lùng trả lời: "Mơ tưởng."

"Ngươi mau ra đi mà, nếu ngươi còn không ra, Tiểu Tinh sẽ buồn đó." Nàng số đỏ đi về phía tiểu hồ điệp, tiểu hồ điệp lại lén tránh đi, vòng ra sau lưng nàng.

Phong Già Nguyệt không hay biết gì tiếp tục tìm kiếm một cách phí công, nhưng đúng như câu nói "Không thể đánh thức một kẻ giả vờ ngủ", làm sao nàng có thể tìm được thứ không muốn bị nàng tìm thấy.

Rất lâu sau, nàng đã tìm đến mức cả người mướt mồ hôi, ngồi phịch xuống đất, trong tay là cây trâm trơ trụi, mặt trên có hơn chục vết nứt, nàng vuốt ve những vết nứt đó cùng với những đường nét điêu khắc tinh xảo trên nó, trong lòng có chút phiền muộn.

Nhìn những nét điêu khắc này là biết, chắc chắn Cơ Tinh Loan đã bỏ rất nhiều tâm huyết để làm, vậy mà nàng vừa nhận được đã làm hỏng, đến tiểu hồ điệp cũng làm mất, thật đúng là chột dạ.

"Tỷ tỷ, hay là tỷ về nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ tiếp tục tìm xem." U Vũ đi tới nói.

Phong Già Nguyệt lắc đầu: "Không được, đây là thứ mà Tiểu Tinh tặng ta, ta phải tìm được nó, tuyệt đối không thể để nó thất lạc bên ngoài."

Nếu không Cơ Tinh Loan nhất định sẽ càng giận hơn!

Chắc chắn luôn!

"Cho dù có lật tung chỗ này lên, ta cũng phải tìm được nó."

Nhìn Phong Già Nguyệt vừa ho khù khụ vừa nói chuyện, Cơ Tinh Loan hừ một tiếng, sắc mặt vẫn lạnh như băng.

Tiểu hồ điệp bay đến gần nàng, cố ý để lộ một góc.

Phong Già Nguyệt đột nhiên phát hiện trên mặt đất có thứ gì đó màu xanh, nàng vội vàng chạy tới, gạt bùn đất ra, tiểu hồ điệp tinh xảo đang nằm ở đó.

"Tìm được rồi!" Phong Già Nguyệt mừng đến cong cả mắt.

Thế nhưng nàng lại ủ rũ ngay lập tức: "Màu sắc nhạt đi nhiều rồi, không biết có khôi phục lại như ban đầu được không?"

Nhìn nàng cẩn thận cất hồ điệp đi, sắc mặt Cơ Tinh Loan dịu đi một chút, nhưng vẫn vô cùng lạnh lùng.

Khi Phong Già Nguyệt đi đến chỗ trận pháp, nàng thấy Cơ Tinh Loan đang cúi đầu ngồi bên một tảng đá lớn, y phục màu trắng nhàu nhĩ, vạt áo còn dính đầy bùn đất, cả người bị bao trùm trong cảm giác chán chường và bi thương.

Phong Già Nguyệt vốn đã cảm thấy chột dạ, nhìn thấy vậy lại càng áy náy và đau lòng, nàng khẽ gọi: "Tiểu Tinh?"

Cơ Tinh Loan chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt hằn tơ máu, sắc mặt tái nhợt, môi mỏng không chút huyết sắc, hai mắt vô thần nhìn Phong Già Nguyệt.

Tựa như, một con thú nhỏ bị bỏ rơi.

Trái tim Phong Già Nguyệt run lên một cái thật mạnh.

U Vũ: "..."

Lần trước hắn đến đâu có thế này.

_______Vui lòng không reup reup truyện dưới mọi hình thức!