Nam Cưới Nữ Gả

Chương 3



Nghĩ đến đây, một giọt lệ nóng hổi không tự chủ mà trào ra, hắn cúi xuống hôn đi giọt lệ ấy, ta vươn tay định giật lấy mặt nạ của hắn, ta quá muốn nhìn thấy khuôn mặt ẩn giấu kia, cho dù là ân khách, ta cũng phải biết hắn là ai.

Ngay khi ta sắp chạm tới, hắn nhanh tay ngăn lại bàn tay ta, ta không thể như ý nguyện.

Bàn tay lớn của hắn giam cầm đôi tay ta, hắn xoay người hôn lên môi ta.

Ban đầu rất dịu dàng, dần dần trở nên thô bạo, hắn như kẻ xâm lược tham lam từng bước muốn công thành chiếm đoạt, khi hắn cởi bỏ áo ngoài của ta, ta đã ngăn hắn lại.

“Ta không muốn nàng chịu ấm ức.” Hắn cố gắng giải thích.

“Ta không ấm ức, chuyện này đối với chàng là ân huệ, đối với ta là sỉ nhục.”

Ta không hiểu, bị ép bán thân đã là bất hạnh lắm rồi, vì sao kẻ như Phù Cừ lại có thể bán thân một cách tự hào đến vậy.

Tự chấp nhận sa đọa, trách gì bị người đời khinh rẻ.

Hắn hỏi ta: “Nàng muốn một cuộc sống như thế nào?”

Ta không trả lời.

Ta muốn làm công chúa, vị công chúa tôn quý nhất thuở xưa, Hoa Dương công chúa Lý Tâm Giản của Đại Lương, được phụ hoàng, mẫu hậu và hoàng huynh che chở.

“Vậy còn chàng? Chàng muốn sống một cuộc sống như thế nào?” Ta hỏi ngược lại hắn.

“Ta muốn bầu bạn cả đời cùng cô nương ta yêu, nàng đi đâu, ta đi đó.”

“Vậy tại sao chàng lại lãng phí thời gian bên ta? Ta rất giống nàng ấy sao?”

“Nàng chính là nàng ấy.”

Hắn nói lời chân tình tha thiết, dưới lớp mặt nạ lạnh lẽo chẳng biết là biểu cảm gì. Ta không tin, nam nhân đến nơi này nào có ai vì tình yêu mà đến, chẳng qua là tìm chút kích thích trong cuộc sống tẻ nhạt mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta thực sự không muốn vạch trần hắn, nhưng giờ ta là một kỹ nữ, có một ân khách ngoại hình ưa nhìn là may mắn, không chiều lòng hắn, chẳng lẽ phải đi làm cá nằm trên thớt cho những kẻ diện mạo thô tục, cách chơi biến thái khác?

Cái nào nặng cái nào nhẹ, ta vẫn phân biệt được rõ ràng.

“Vậy thì chàng hãy cưới ta đi.” Ta ghé sát tai hắn, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt hắn.

Hắn không nói lời nào, đáp lại ta bằng một nụ hôn nồng nhiệt, trong cơn mê loạn, ta ôm lấy hắn. Sa đọa thì cứ sa đọa đi, ta đã sớm từ trên mây rơi xuống rồi, chẳng còn để tâm nữa.

Vào Bách Hoa Các, ta bị ép học rất nhiều chiêu trò mà nam nhân khó lòng chống đỡ, hôm nay cuối cùng cũng có dịp phát huy tác dụng.

Thân hình hắn vạm vỡ, khi mặc y phục là một thư sinh phong lưu, khi cởi ra lại sánh ngang với võ tướng. Dưới vai trái, gần vị trí n.g.ự.c có một vết sẹo tròn nhỏ, là do cây trâm của ta đ.â.m lần trước. Khi ta hôn lên đó, thân thể hắn cứng lại, đuôi mắt hơi ửng đỏ.

“Ta hỏi lại một lần nữa, cưới ta được không? Cưới ta làm chính thê của chàng, có được không?”

“Đợi chút nữa.” Đôi môi mỏng của hắn khẽ run, nặn ra ba chữ này, đây cũng là lần duy nhất hắn trả lời trực tiếp trong số rất nhiều lần ta hỏi.

Có lẽ là bị tình ái làm cho mê muội, ta lại tin lời hắn, ta chờ. Dẫu biết sẽ chẳng có ngày đó, nhưng nhẹ dạ tin vào một lời hứa, mới khiến những ngày tháng có chút hy vọng, con đường phía trước mờ mịt một chút cũng hơn là tối tăm mù mịt, không một tia sáng nào.

Hết đông sang hè, ta chờ đợi ba năm ròng. Ba năm qua, hắn tặng ta vô số châu báu, nhỏ thì là hoa quả điểm tâm quý hiếm, lớn thì là lưu ly phỉ thúy, trang sức bằng vàng ngọc.

Chỉ duy nhất là không hề có ý muốn cưới ta.

Ta vẫn chẳng biết hắn tên gì, trông ra sao. Ta từng hỏi, hắn nói cứ gọi hắn là Vô Danh là được. Khi tình nồng ý đậm, ta sẽ gọi hắn là phu quân, hắn ngây người rồi nỗ lực đáp lại.

“Khi nào chàng cưới thiếp?” Câu này ta đã hỏi đến chán chường, quen thành tự nhiên, ta vẫn theo thói quen hỏi sau mỗi cuộc ân ái.

Hắn do dự chẳng biết đáp ra sao, ta lại đưa tay lần nữa, muốn giật mặt nạ của hắn xuống, nhưng tay ta vẫn bị hắn ấn xuống.

“Vì sao không cho ta nhìn? Là trong nhà chàng đã có thê thiếp? Hay là trọng thần triều đình? Sao, sợ ta làm lỡ việc của chàng à? Chàng yên tâm, ta chỉ là một kỹ nữ hèn mọn, không có bản lĩnh lớn đến mức khiến chàng thân bại danh liệt đâu. Trái lại là chàng đó, đợi đến khi chơi chán rồi, lẳng lặng khiến ta biến mất khỏi thế gian này cũng dễ như trở bàn tay.” Giọng điệu của ta cứng rắn, hôm nay ta phải nói rõ mọi chuyện, ta chẳng thích cái cảm giác bị che giấu này chút nào.

“Vẫn chưa phải lúc.” Lại là mấy chữ nhẹ tênh, cực kỳ qua loa đại khái.

Thiên Thanh
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

Mắt hắn cụp xuống, lông mi khẽ run rẩy, vẻ mặt vừa khó xử vừa áy náy. Một tay hắn vẫn nắm chặt bàn tay ta vừa mới đưa ra định tháo mặt nạ.