Nam Cưới Nữ Gả

Chương 4



Biết rõ không thể cưỡng cầu, ta đành giả vờ thỏa hiệp, đôi mắt đẫm lệ, “Được, ta không nhìn nữa, ta tình nguyện đợi đến ngày chàng chủ động cho ta nhìn. Chàng buông ta ra được không, chàng làm ta đau rồi.”

Sự đau lòng của hắn hiện rõ mồn một, hắn từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, dịu dàng nhìn chằm chằm vào vết đỏ ửng mà nhẹ nhàng xoa nắn. Thời cơ đã đến, ngay khi hắn buông lỏng cảnh giác, bàn tay kia của ta lại một lần nữa vươn ra, lần này nhanh như chớp, thẳng tắp trúng mục tiêu.

Mặt nạ lạnh lẽo trượt xuống, để lộ khuôn mặt đầy hoảng sợ, đó là một khuôn mặt ta vô cùng quen thuộc.

Thái phó đương triều, Tiết Lâm An.

Khi ta quen hắn, hắn vẫn còn là giáo nhiệm hoàng tử (người chịu trách nhiệm dạy dỗ hoàng tử), năm ấy, trong số các học hoàng tử theo học có một vị công chúa.

Đại Lương có học cung cho hoàng thất và Giáo Tập ty, các hoàng tử đến tuổi đều phải vào học cung học đạo trị quốc. Hơn nữa, thái tử các đời không phân biệt đích thứ, không quan tâm lớn hay nhỏ tuổi, muốn làm thái tử đều dựa vào thành tích ở học cung.

Ta trời sinh thông minh, được phụ hoàng sủng ái, trở thành vị công chúa duy nhất được vào học cung, chưa từng có ai trước ta, cũng không có ai sau ta.

Trong cung thỉnh thoảng sẽ truyền ra lời đồn, phụ hoàng muốn truyền ngôi cho ta, để ta làm nữ đế, ta nghe qua rồi cũng thôi, nhưng mẫu hậu đã cảnh cáo ta mấy lần, tam hoàng huynh giận đến mức cắt lưỡi những kẻ nói năng xằng bậy đó. Mẫu hậu bảo ta phải khiêm tốn, đừng tỏ vẻ nổi bật trong học cung, đừng cướp đi phong thái của tam hoàng huynh, hắn quyết tâm phải có được ngôi vị hoàng đế, ta và hắn cùng một mẹ sinh ra, hắn lên ngôi thì cả hai chúng ta đều có lợi.

Ta gật đầu đồng ý, ngay cả chỗ ngồi cũng chọn hàng cuối cùng.

Giáo nhiệm khóa này được thay đổi từ vị lão già bảo thủ thành Tân khoa trạng nguyên năm nay, Tiết Lâm An, vừa tròn hai mươi hai tuổi.

Áo giáo phục màu đen tuyền trầm buồn, thích hợp với những giáo nhiệm lớn tuổi hơn. Mặc dù dáng người Tiết Lâm An cao ráo, vững chãi, búi tóc gọn gàng không chút xê dịch, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng bộ giáo phục trên người hắn vẫn có vẻ hơi lệch lạc.

Hắn còn quá trẻ, phần lớn các hoàng huynh đều bằng tuổi hắn, để một người cùng lứa làm giáo nhiệm, đương nhiên họ không phục.

Đặc biệt là tam hoàng huynh, ở trong lớp thì dẫn đầu cãi cọ, ngoài giờ học thì châm chọc, thậm chí còn bỏ côn trùng vào chén trà của hắn, vẩy mực lên sách của hắn.

Thiên Thanh
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

Những chuyện vô vị như vậy, ta không tham gia cũng không ngăn cản, mọi người coi ta như người vô hình là tốt nhất, ta phải khiêm tốn.

Cuối cùng ta cũng không thể đứng ngoài cuộc, những chuyện này tứ hoàng huynh đã nói cho phụ hoàng biết, ta cũng bị phạt theo. Mẹ ruột của tứ hoàng huynh gia thế không tốt, từ nhỏ đã bị các hoàng tử khác bắt nạt, phe tam hoàng huynh cũng chẳng thèm chơi với hắn, hắn cũng chẳng thèm đồng lõa với họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn từ nhỏ đã hình thành tính cách ôn hòa, cẩn trọng, không dám nói nhiều. Chẳng ngờ lần này một câu nói lại khiến phụ hoàng nhìn hắn với ánh mắt khác, chẳng qua là đắc tội với tất cả chúng ta.

Ta và một nhóm hoàng tử bị phụ hoàng phạt quỳ ở ngoài cửa học cung suy nghĩ lỗi lầm suốt ba canh giờ. Trong miệng bọn họ không ngừng mắng chửi Tiết Lâm An và tứ hoàng huynh, thề sẽ cho bọn họ biết tay.

Mặt trời gay gắt, thiêu đốt đến chóng mặt, đầu gối bị đá xanh cấn đau nhức. Khó chịu nhất là ta trùng hợp lại đến kỳ nguyệt sự, đau bụng không ngừng, cuối cùng ngất xỉu ngay cổng học cung.

Ban đầu còn chẳng có cảm tình gì với Tiết Lâm An, giờ thì đúng là đã có hiềm khích rồi.

Từ đó về sau, mọi người đi học cũng ngoan ngoãn hơn, dù không nghe lọt tai cũng không quấy phá nữa, đều trừng mắt nhìn mà sống qua ngày đoạn tháng.

Dù ta ghét hắn, nhưng nghe hắn giảng bài lại khá thú vị. Trước đây lão già kia giảng toàn Tứ thư Ngũ kinh, Trung Dung Luận Ngữ, nhàm chán vô cùng. Tiết Lâm An giảng toàn những đạo lý hưng quốc tế dân thực sự, hắn dán một tấm bản đồ lên vách tường, chỉ vào sông núi của các quốc gia mà giải thích đặc điểm địa hình, thích hợp để tấn công hay phòng thủ, thích hợp trồng loại lương thực, hoa quả nào, có thể xảy ra những tai họa địa chất nào, vân vân.

Từ binh pháp giảng đến chính pháp, từ thiên thời địa lợi giảng đến quái tượng huyền học.

Hoàng tử đều ngủ gục hết, ngoại trừ ta và tứ hoàng huynh. Ta nghe qua rồi thôi, nhớ được bao nhiêu thì nhớ, tứ hoàng huynh vừa nghe vừa ghi chép, mỗi buổi học xong, mực trong nghiên đều khô cạn, học hành vô cùng chăm chú. Tiết Lâm An đều để ý, đặc biệt quan tâm đến hắn, thường xuyên truyền thụ bài vở riêng tư.

Quả nhiên, trong một bàn luận nhỏ về “nền móng của nước nhà”, chỉ có đáp án của ta và hắn là có thể khiến phụ hoàng hài lòng.

“Dân là nền móng của nước nhà, dân còn thì nước còn. Quân dân một lòng, dân giàu nước mạnh.” Ta không muốn tỏ vẻ nổi bật, chỉ viết một câu như vậy. Ai ngờ các hoàng huynh khác viết cái nào cũng phi lý.

Tiền, lương thực, đất đai, tướng tài, danh thần, thậm chí là thần linh, quốc gia nên xây nhiều miếu thờ, cúng bái Bồ Tát nhiều hơn, thần linh mới phù hộ quốc gia phồn vinh thịnh vượng.

Nghe nói phụ hoàng xem đến giữa chừng liền giận đến mức hất cả bàn, mãi đến khi xem bài của ta mới bình tâm lại một chút, đợi đến khi xem luận văn của tứ hoàng huynh, liền lớn tiếng hô: “Hay, Đại Lương có hi vọng rồi.”

Tứ hoàng huynh viết cũng là dân, nhưng hắn luận giải còn tỉ mỉ hơn, từ đất đai liên quan đến dân sinh, thuế má, quan lại, kinh doanh, khoa cử, đều liệt kê ra rõ ràng. Khuôn mặt phụ hoàng tươi rói, lập tức triệu kiến vị thứ tử hèn mọn bị mình lãng quên ở một góc kia.

Tam hoàng huynh tức giận bừng bừng, đập phá đồ đạc trong phòng cả buổi chiều, cuối cùng quyết định trừ bỏ ân sư của tứ hoàng tử, Tiết Lâm An.

Thật trùng hợp, ta vừa hay đi ngang qua, lại nghe lén được kế hoạch của bọn họ. Hắn sai cữu cữu ta ra tay ngoài cung, ngay trên đường Tiết Lâm An tan học, tạo ra một vụ cướp của tinh vi, vô tình gây ra án mạng.