Bá tánh nhận được lương thực cũng yên tâm hơn, ngoan ngoãn chờ đợi lương thực hai ngày sau. Họ nâng bát vỡ, cẩn thận từng chút, chẳng dám đổ đi một chút nào. Khó khăn lắm mới cầm cự được hai ngày, may mắn thay hai ngày sau lương thực thật sự đã đến, chuyện lương thực tạm thời kết thúc, tiếp theo là việc cứu giúp bá tánh bị thương và xây dựng lại nhà cửa bị hư hại.
Tiết Lâm An luôn là người xông pha đi đầu, vác gỗ, khiêng gạch ngói, quét dọn đường sá, hoàn toàn không có dáng vẻ của một Thái phó. Sức lực ta có thể góp vào quá nhỏ bé, chỉ có thể chăm sóc những người bị thương, bưng nước cho uống thuốc, khi rảnh rỗi thì giúp Tiết Lâm An lau mồ hôi.
Những ngày tháng này vừa mệt mỏi lại vừa ý nghĩa, ta chưa từng cảm thấy cuộc đời lại có ý nghĩa đến vậy. Ta và Tiết Lâm An nhìn nhau mỉm cười, tiếp tục bận rộn làm những việc của mình.
Trải qua nỗ lực của mọi người, Lãm Quận lại có sức sống mới, bá tánh có cơm ăn, có nhà ở, bắt đầu một cuộc sống mới. Nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt họ, ta biết, ngày ta c.h.ế.t cũng không còn xa nữa.
“Chàng thật sự muốn giúp Vương Thành Đức tìm chức quan ở Kinh thành sao?” Ta nằm trên đùi Tiết Lâm An, ngón tay vờn mái tóc xanh của hắn, đây là sự dịu dàng hiếm có. Ta nghĩ rất thoáng, sống được ngày nào hay ngày đó, đến khi thực sự phải c.h.ế.t cũng chẳng sao, cùng lắm thì kiếp sau lại sống tốt.
Nhưng Vương Thành Đức thân là quan phụ mẫu ở địa phương, lại tham ô hối lộ, bất chấp sống c.h.ế.t của bá tánh, hắn ta không nên sống ung dung như vậy, hắn ta đáng lẽ phải xuống địa ngục.
“Vì bá tánh, ta làm một kẻ tiểu nhân thì có sao?” Tiết Lâm An bĩu môi, nghĩ đến cách trị hắn ta.
Hắn thật sự đưa Vương Thành Đức về Kinh, trước mặt văn võ bá quan vạch trần đủ mọi tội ác của hắn ta. Hoàng thượng nổi giận, ra lệnh c.h.é.m đầu để răn đe người khác.
Tiết Lâm An cũng nhận tội, tội giám sát lương thực không chặt chẽ và tội khi quân.
Hắn không đưa ta về Kinh, hắn rõ ràng đã hứa chúng ta cùng về, mọi chuyện sẽ nói rõ với hoàng thượng, sống c.h.ế.t cùng nhau, chúng ta sẽ làm một đôi vợ chồng ma dưới cửu tuyền.
Ta tỉnh giấc trong tiếng xe ngựa xóc nảy, người đánh xe là Dương Tiêu, thị vệ thân tín của hắn, ngoài ra không còn ai khác. Hắn đưa ta đi, một mình quay về Kinh thành đối mặt với cái chết.
Hắn lại thất hứa rồi.
Ta nhìn bức thư hắn để lại, khóc như đứt từng khúc ruột, hắn lại một lần nữa lặng lẽ rời bỏ ta, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta xé nát bức thư, ném ra ngoài cửa sổ, gió thổi theo dòng sông, bay về nơi xa.
Dương Tiêu đưa ta đến một căn nhà tre để nghỉ chân, căn nhà tre còn rất mới, bài trí đầy đủ, củi gạo dầu muối đều chuẩn bị không ít, trong sân còn trồng những loài hoa ta yêu thích. Hơn nữa địa thế rất hẻo lánh, cho dù triều đình thật sự muốn bắt ta cũng chưa chắc đã tìm được.
Tiết Lâm An sắp xếp thật chu đáo.
Ta lau khô nước mắt, quãng đời còn lại, ta sẽ một mình ở nơi đây.
Trời đã vào thu, ta khoác thêm y phục. Hoa trong sân chỉ còn trơ trọi những đài hoa, cánh hoa rữa nát dưới gốc.
Ta xào một đĩa rau nhỏ, miễn cưỡng có thể ăn được, những ngày tháng này ta đã học được cách sinh tồn, ban đầu còn không nhóm được lửa, sau này nấu cơm thì hoặc thành cháo hoặc không chín, rau xào ra cũng đắng, mãi mới hiểu được chút ít.
Ngoài nhà có tiếng vó ngựa truyền đến, ngày càng gần. Từ trong xe ngựa có một vị nội quan lớn tuổi bước xuống, ông là Thái giám thân cận của phụ hoàng ta, Đỗ công công. Đứng bên cạnh ông là người thanh niên áo xanh quen thuộc của ta.
Thiên Thanh
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
“Thánh chỉ đến.” Ta ngẩn người, còn chưa kịp quỳ xuống, Công công đã đọc tiếp, “Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng Đế Chiếu Viết, Vân Thường huệ chất lan tâm, cứu trợ thiên tai có công, cứu dân khỏi lầm than, đặc biệt phong làm Công chúa, phong hiệu Trường Lạc, ban hôn với Quận thủ Lãm Quận Tiết Lâm An.”
Công công khép lại thánh chỉ, mang theo vài phần hiền từ “Chúc mừng công chúa, phong hiệu của công chúa là Thái thượng hoàng ban tặng, hy vọng công chúa một đời bình an, Thái thượng hoàng biết tin công chúa còn sống rất vui mừng, thân thể cũng đã khỏe hơn phân nửa, hôm qua còn ăn thêm mấy miếng điểm tâm, có dịp, công chúa nhất định về cung thăm người đó.”
Là phụ hoàng, người vẫn còn nhớ đến ta. Ta đứng sững tại chỗ, mắt đỏ hoe.
Công công rời đi, chỉ còn lại ta và Tiết Lâm An.
“Vân Thường, ta đến cưới nàng rồi, chúng ta về nhà, về ngôi nhà do chính tay chúng ta gây dựng.”
-Hết-