Hắn nhìn ra nỗi lo lắng của ta, nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta an ủi, “Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi rồi sẽ quay lại ngay.”
Hắn vừa đi khỏi, ta lập tức đi theo sau. Thấy Tiết Lâm An đi ra, bá tánh xông lên như ong vỡ tổ, binh sĩ phủ cố sức ngăn cản, thấy không xông vào được, trong miệng không ngừng chửi rủa.
“Triều đình vô năng, gian thần nắm quyền!”
“Triều đình không còn quan tâm chúng ta nữa rồi, lại phái lương thực hư hỏng cho chúng ta, chúng ta cũng là con dân của Lý gia các ngươi mà! Thiên đạo bất công!”
“Phì! Ta thấy rõ ràng là có kẻ đã tham ô lương thực cứu trợ ban đầu, lương thực của chúng ta đã chui vào túi của ngươi, Tiết Lâm An!”
Tiết Lâm An không lộ vẻ giận dữ, cau mày lại, dường như nghĩ ra điều gì đó. Nhưng lúc này, chỉ có thể xoa dịu cảm xúc của bá tánh trước.
“Mọi người xin hãy bình tĩnh, Tiết mỗ ở đây lập lời thề, lương thực hai ngày sau nhất định sẽ đến, xin mọi người hãy…” Lời chưa dứt, trong đám đông có người ném viên đá đầu tiên, sau đó, mọi người học theo, nhao nhao nhặt đá ném vào. Tiết Lâm An đứng im không động, mặc cho những viên đá của bá tánh rơi vào mặt mình.
Nhìn trán hắn dần ửng đỏ, sắp rỉ máu, ta đau lòng khôn xiết, cuối cùng, ta mân mê chiếc lệnh bài phụ hoàng ban cho trong lòng, đầu óc nóng bừng, xông ra ngoài.
“Ta là công chúa Đại Lương, phụng mệnh phối hợp cùng Tiết Thái phó cứu trợ thiên tai, chuyện lương thực, triều đình sẽ cho mọi người một lời giải thích. Ta sẽ ở lại đây, cùng mọi người sống chết, cùng tiến cùng lùi.”
Lệnh bài dưới ánh mặt trời nóng như sắt nung. Không khí ngưng đọng, tia m.á.u trong mắt Tiết Lâm An càng đỏ hơn, bất đắc dĩ quỳ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vi thần tham kiến công chúa điện hạ!”
Mọi người quỳ rạp xuống, cuộc bạo loạn này cuối cùng cũng dừng lại. Hậu quả của việc ta bại lộ thân phận là ta và Tiết Lâm An không còn khả năng nào nữa, Hoa Dương công chúa vượt ngục sống sót, cuối cùng vẫn phải quay về nhận tội chịu chết.
Thân hình vốn cao hơn ta rất nhiều của Tiết Lâm An giờ đây đang quỳ dưới chân ta, hắn đang hối hận vì sao vẫn không thể bảo vệ được ta. Ta vuốt ve đầu hắn, “Dân là nền móng của nước nhà, dân còn thì nước còn.”
Thiên Thanh
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
“Chàng hãy làm những việc chàng nên làm đi, ở đây có ta, ta thân là công chúa, nên làm chút gì đó để báo đáp ơn vua.”
Ta và bá tánh đội chung một bầu trời, cùng nhau chờ đợi. Giữa chừng, binh sĩ trong phủ sẽ múc chút nước trong chia cho mọi người, lúc này, chỉ có thể uống nước cầm hơi. Lần lượt có bá tánh ngã xuống, ta cũng dần hoa mắt chóng mặt, sắc mặt tái nhợt.
Tiết Lâm An không phụ kỳ vọng, cuối cùng cũng tra ra được điều khuất tất. Hắn phát hiện những bao tải đựng lương thực bị mốc được làm từ đay gai đặc sản của Lãm Quận, trong khi Kinh thành thường dùng đay dâm bụt. Hai loại này nếu không nhìn kỹ thì căn bản không phân biệt được, nhưng khi cầm lên cảm giác hoàn toàn khác: loại trước mềm và mỏng hơn, dễ thấm nước; loại sau cứng và dày hơn, chịu mài mòn tốt, thích hợp vận chuyển đường dài.
Vậy nên, lô lương thực này căn bản không phải lô được vận chuyển từ Kinh thành, mà là đã bị đánh tráo. Người đầu tiên mà Tiết Lâm An nghi ngờ chính là quận thủ Vương Thành Đức, bởi vì khi lương thực được vận chuyển đến, chính hắn ta đã tự mình xung phong đi kiểm kê nhập kho, những người lính gác kho cũng là người của hắn ta.
Bằng chứng bày ra trước mắt, Vương Thành Đức thừa nhận, những năm qua hắn ta đã tham ô không ít, lương thực nhiều đến mức bán giá cao cho các vùng tai ương khác, phát tài nhờ quốc nạn. Mặc dù vậy, vẫn còn quá nhiều lương thực tồn đọng, mấy tháng gần đây lại gặp mưa liên tục, lương thực vô ý bị ẩm mốc, hắn ta đau lòng khôn xiết. Vừa hay lương thực cứu trợ của triều đình đến, lương thực được phát ra, bá tánh được cứu, nhưng tiền bạc và đất đai của hắn ta đều bị thiệt hại do thiên tai, nay lương thực còn bị hỏng do ngâm nước, đến lúc đó chỉ có thể làm một quận thủ nghèo khó, tuy không đến mức c.h.ế.t đói, nhưng cuộc sống lại chẳng bằng trước kia.
May mắn thay, lương thực cứu trợ chẳng phải đã đến rồi sao, cứ thế mà đánh tráo, bá tánh có trách cũng chỉ trách Tiết Lâm An, kẻ giám sát không chặt chẽ, nào có trách được hắn ta.
Mọi việc bại lộ, lão già xảo quyệt này thề sống c.h.ế.t không nói lương thực giấu ở đâu, đằng nào cũng chết, hắn ta muốn kéo Tiết Lâm An c.h.ế.t cùng.
Cuối cùng, hai người đạt được thỏa thuận, Vương Thành Đức lấy ra một phần lương thực, giúp bá tánh cầm cự qua hai ngày này, giải quyết được mối lo cấp bách của Tiết Lâm An. Tiết Lâm An tự nhận trách nhiệm về việc giám sát lương thực không chặt chẽ, sẽ đưa hắn ta vào Kinh thành, giúp hắn ta tìm một chức quan mới, hắn ta muốn rời khỏi cái nơi nghèo khó và hiểm ác này.