01.
Ta trùng sinh rồi, nhưng thời điểm không tốt, chính là lúc ta ngã vào hố băng.
Kiếp trước Tiêu Trí bất chấp tất cả, cứu ta ra khỏi hố băng, hắn ôm chặt ta, sợ hãi cực độ ta sẽ c.h.ế.t. Vì chuyện này, Tiêu Trí cực kỳ hận thứ muội, vì chính thứ muội nhất quyết kéo ta đi trượt băng, ta mới rơi xuống nước.
Sau khi rơi xuống nước, ta bệnh tật triền miên ba năm. Ba năm đó, thứ muội vì cảm thấy có lỗi, luôn hầu bệnh cho ta, nhưng Tiêu Trí không vừa mắt nàng ta, mỗi lần thấy nàng ta đều lạnh lùng quát mắng, hận không thể g.i.ế.c nàng ta ngay tại chỗ để trút giận.
Ba năm bệnh tật, ta dù được gia đình và Tiêu Trí chăm sóc rất tốt, nhưng vẫn vì thân thể yếu ớt, không qua khỏi.
Sau khi ta c.h.ế.t, hồn phách không lập tức rời đi, mà luôn lang thang trên nhân thế. Ta thấy, năm thứ hai sau khi ta c.h.ế.t, thứ muội tự nguyện vào Tiêu phủ làm tỳ nữ chuộc tội, mặc kệ Tiêu Trí sỉ nhục nàng ta thế nào, nàng ta cũng không rời đi, chăm sóc đời sống hàng ngày của hắn tận tình chu đáo.
Một năm sau, Tiêu Trí đi săn, cố ý vứt thứ muội trong rừng cây bị tuyết phong tỏa hai canh giờ, thứ muội đông lạnh thoi thóp, ngay lúc ta cảm thán Tiêu Trí làm quá đáng, hắn lại điên cuồng quay lại.
Hắn nhảy khỏi ngựa, loạng choạng chạy đến bên cạnh thứ muội, ôm chặt nàng vào lòng. Đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ của hắn, đều là hối hận và sự kích động mất đi rồi tìm lại được.
Khoảnh khắc đó ta hiểu, trong những năm dài đằng đẵng ngược đãi thứ muội của Tiêu Trí, hắn đã yêu nàng ta sâu đậm.
Một cơn gió lạnh cực độ thổi qua, Tiêu Trí dùng áo khoác lớn quấn chặt thứ muội, còn ta, lại hóa thành một làn khói xanh trong cơn gió này, hoàn toàn biến mất trên nhân thế.
Mở mắt lần nữa, cơ thể vẫn là cái lạnh thấu xương, nhưng cái lạnh này khác với cái lạnh trước khi c.h.ế.t kiếp trước, ta thật sự cảm nhận được, ta giãy giụa, ý thức hỗn loạn nhận ra, ta trùng sinh rồi.
Trùng sinh đến lúc ta bị thứ muội kéo đi trượt băng, và rơi xuống hố băng.
Ta thấy Tiêu Trí, hắn cũng như tất cả những người xem náo nhiệt trên bờ, lạnh lùng nhìn ta giãy giụa trong cơn thập tử nhất sinh, sau đó, hắn để lại một ánh mắt lạnh lẽo, quay người bước đi.
Hắn đi rất nhanh, như thể đang tìm cái gì đó, sau đó, ta thấy hắn gạt người cản đường, một tay ôm thứ muội vào lòng. Bóng lưng hắn run rẩy, dù không thấy rõ mặt hắn, ta cũng biết hắn lúc này nhất định đang kích động, đang vui sướng.
Ta hiểu ra, Tiêu Trí cũng trùng sinh rồi. Kiếp này, hắn bỏ rơi ta, chọn thứ muội.
Khoảnh khắc ý thức chìm vào bóng tối hoàn toàn, ta hét về phía người trên bờ: "Ta bỏ ra trăm lượng, cảm tạ ơn cứu mạng!"
02.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tỉnh lại lần nữa, đã là ba ngày sau. Nương cũng như kiếp trước, khóc ngồi bên giường ta, người vốn luôn yêu cái đẹp của bà, tóc tai rối bù quần áo nhăn nhúm.
Lòng ta đau nhói, khàn giọng gọi một tiếng ‘nương’.
Nương ta mừng đến khóc, ôm ta vừa khóc vừa cười.
Đại ca dẫn đại phu về, đại phu nói thân thể ta quá yếu, nhất định phải dưỡng cho tốt, tuyệt đối không được lại chịu lạnh chịu mệt.
Ta cười đáp vâng, kiếp này ý chí của ta phải kiên định hơn một chút, phải cố gắng hơn một chút, để bản thân sống lâu hơn một chút.
Cha vội vã từ nha môn trở về, mũ quan còn nghiêng trên đầu, giữa mùa Đông mà ông lại chạy đến mồ hôi nhễ nhại.
"Giao Giao của ta không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!" Cha ta nghẹn ngào: "Phu nhân, ngày mai ta cùng nàng đi trả lễ, tạc tượng Phật bằng vàng!"
Trạm Én Đêm
Nương ta mỉm cười gật đầu.
Ta thở dài một tiếng, kiếp trước sau khi ta c.h.ế.t, nương cũng bệnh nặng một trận, luôn u sầu phiền muộn, sức khỏe ngày càng sa sút, cha thì không đến bốn mươi đã từ quan về quê. Nhưng ông vốn rất được Hoàng thượng trọng dụng, tiền đồ rộng lớn. Sau khi cha mẹ rời đi, Đại ca một mình ở lại Kinh thành, dù tận tụy làm việc, nhưng quan vị luôn giậm chân tại chỗ, không đến vài năm cũng chán nản nản lòng, cũng về quê luôn.
"Cha, dùng tiền của con, con muốn tự mình tạc tượng Phật bằng vàng." Ta cười nói. Kiếp này ta phải cố gắng sống sót.
"Được, dùng tiền của Giao Giao, Phật càng cảm nhận được lòng thành, phù hộ Giao Giao thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!" Cha ta cười nói.
"Tỷ tỷ!" Thứ muội Từ Dung bước vào cửa, mắt nàng còn ngấn lệ, xấu hổ đi gần đến giường, quỳ xuống dập đầu: "Đều là lỗi của muội, tỷ đ.á.n.h muội mắng muội đi!"
Nương lập tức sa sầm mặt.
"Ngươi còn có mặt mũi nhận lỗi? Ta nghi ngờ ngươi căn bản là cố ý, âm mưu hại c.h.ế.t Giao Giao!" Nương ta giơ tay tát Từ Dung một cái.
Từ Dung ngã ngồi xuống đất, lại khóc đứng dậy xin lỗi chuộc lỗi.
Nương ta cực kỳ hận Từ Dung, chính xác hơn, bà hận nương của nàng ta. Nương ta xuất thân thế gia võ tướng, dù không phải danh môn công huân, nhưng ở Tây Bắc cũng rất có uy tín, cha ta thì coi như hàn môn sĩ tử, mười mấy tuổi đã vào trường tư do ngoại tổ ta tài trợ đọc sách, cùng nương ta cũng coi như thanh mai trúc mã.
Sau khi họ thành thân, tình cảm luôn rất tốt. Có một năm cha ta đi công vụ, nương ta lúc đó m.a.n.g t.h.a.i ta, không tiện đi cùng phục vụ, bèn để tỳ nữ thân cận nhất là Thúy Quyên đi theo. Không ngờ, Thúy Quyên hạ t.h.u.ố.c vào rượu cha ta...
Nương ta biết chuyện, đúng lúc m.a.n.g t.h.a.i ta tháng thứ bảy, bà động thai ngay tại chỗ, sinh non hạ sinh ra ta. Đợi thân thể bà hơi tốt hơn, Thúy Quyên bị nhốt ở hậu viện đã m.a.n.g t.h.a.i Từ Dung, nương ta rốt cuộc lòng thiện, giữ lại mẹ con họ. Nhưng sau đó, nương ta không bao giờ gặp Thúy Quyên nữa, thấy Từ Dung cũng là lời lẽ lạnh nhạt, không cho nửa điểm mặt mũi.