Năm Nay Hoa Nở Trăng Vừa Tròn

Chương 2



"Người đâu!" Nương ta vừa nghĩ đến ta suýt c.h.ế.t, một cái tát căn bản không thể hết giận, hét ra ngoài: "Đem mẹ con họ bán đi, ngay lập tức!"

Cha ta vì chuyện đó luôn cảm thấy có lỗi, lúc này căn bản không dám mở lời ngăn cản. Nhưng ta biết, kiếp trước cha ta cuối cùng vẫn xin nương ta tha thứ, giữ lại mẹ con họ, nương ta dù đồng ý, nhưng cũng vì vậy mà cãi nhau một trận lớn với ông. Cha ta buồn bực, uống say, lúc về nhà bị Thúy Quyên chặn đường đỡ vào phòng bà ta. Nếu không phải nương ta biết chuyện sau đó, dẫn người đến, nói không chừng ta lại có thêm một đệ đệ nữa.

Sau đó, tình cảm cha mẹ càng tệ hơn, nương ta rất lâu sau đó đều không để ý tới cha ta.

"Nương!" Ta ngăn mẹ ta lại trong tiếng khóc của Từ Dung: "Muội muội cũng không cố ý, người đừng trách muội ấy nữa."

Từ Dung sững sờ, ngước đầu nhìn ta, trong đôi mắt ngấn lệ, đầy kinh ngạc, cha ta thì quay lưng lại, thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Con chính là quá lương thiện, lúc này còn nói đỡ cho họ!" Nương ta giận dỗi nói.

Ta không phải lương thiện, mà là vì Từ Dung bây giờ có Thế tử Bác Dương Hầu - Tiêu Trí chống lưng, chúng ta làm sao có thể bán nàng ta đi được?

Gây chuyện lớn, không những đẩy cha ta ra xa, còn đắc tội Tiêu Trí.

Muốn báo thù lấy mạng Từ Dung, có rất nhiều cách.

03.

Trạm Én Đêm

Kiếp trước ta luôn tin tưởng Từ Dung là vô tội. Cho dù Tiêu Trí luôn miệng nói Từ Dung hại ta, ta vẫn luôn nói đỡ cho nàng ta.

Mãi đến khi ta qua đời, Từ Dung vào Hầu phủ làm tỳ nữ, một lần ngẫu nhiên, ta thấy nàng ta cầm di vật của ta, trên mặt lộ ra biểu cảm âm hiểm tàn độc, ta mới biết, ta đã nhìn lầm nàng ta.

Tâm cơ, nhẫn nhịn, thủ đoạn của nàng ta, người được nuôi dưỡng trong khuê phòng sâu kín như ta, không thể sánh bằng.

Nàng ta biết, Tiêu Trí thích ta, cho dù nàng ta có dùng thủ đoạn gì, Tiêu Trí cũng sẽ không để mắt đến nàng ta. Vì vậy nàng ta bày kế hại ta rơi xuống nước.

Ta vì sinh non từ nhỏ nên thân thể yếu ớt, rơi vào hố băng trong ngày rét đậm, cho dù may mắn cứu sống lại, cũng không sống lâu được.

Quả nhiên, tất cả đều bị nàng ta tính toán được, nàng ta lấy ta làm công cụ, từng bước lên kế hoạch, cuối cùng đạt được ý nguyện.

Tâm tư của nàng ta, ngay cả Tiêu Trí cũng không biết.

Lần này, ta không đồng ý Từ Dung hầu bệnh ta như kiếp trước, vì vậy trong nửa tháng dưỡng bệnh này, nàng ta chỉ đến một lần.

Tuy nhiên, nàng ta không đến không phải là nàng ta không muốn diễn vai muội muội hối lỗi nữa, mà là nàng ta quá bận, bận hẹn hò với Tiêu Trí.

Một tháng sau, ta đang học đứng tấn thì nhũ mẫu quay lại báo ta, nói bà thấy Tiêu Trí và Từ Dung hẹn hò.

"Ồ." Ta hờ hững đáp, cố gắng đứng vững.

Tống Thời Thanh hừ một tiếng: "Không được động, nói thời gian một chén trà, thiếu một chút cũng không được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta trừng huynh ấy: "Huynh quá đáng rồi, thật sự coi mình là sư phụ ta sao?"

Tống Thời Thanh là dưỡng tử của cữu cữu ta, từ nhỏ lớn lên ở Tây Bắc, nhưng lúc đó ta thường xuyên đến Tây Bắc, tình cảm chúng ta luôn rất tốt, thân thiết như thân huynh muội. Huynh ấy mười lăm tuổi đi theo cữu cữu vào quân doanh, lần này được nghỉ ba tháng, đặc biệt đến Kinh thành thăm ta, lại bị ta bắt yêu cầu huynh ấy dạy ta võ công, rèn luyện thân thể.

Vì vậy huynh ấy bắt đầu lấy lông gà làm lệnh tiễn, hàng ngày hét ta gọi ta, không chịu nhìn thấy ta lười biếng dù chỉ một chút.

"Đại tiểu thư, Tiêu Thế tử rõ ràng và Người..." Nhũ mẫu vẻ mặt tức giận. Bà rất kỳ lạ, rõ ràng trước đây Tiêu Trí luôn đi lại gần với ta, sao lại đột nhiên đi lại gần với Từ Dung như vậy?

"Tiêu Thế tử là người lớn như vậy rồi, muốn thích ai thì thích người đó chứ. Nhũ mẫu, Người có thời gian lo lắng chuyện này, chi bằng nghĩ xem buổi tối chúng ta ăn gì đi, con đói quá!"

Nhũ mẫu tức giận, Tống Thời Thanh cười nói: "Ma ma đừng nghe theo, cho muội ấy nhịn đói một bữa."

Nhũ mẫu lại phì cười, vui vẻ bước đi.

"Cho nên thời gian này muội đau lòng, là vì Tiêu Trí thay lòng đổi dạ sao?" Tống Thời Thanh hỏi ta.

"Ta đau lòng chỗ nào?"

"Muội mặt mày rầu rĩ mà."

"Làm ơn đi, ta mặt mày rầu rĩ là vì có người lấy lông gà làm lệnh tiễn, ta bị tức giận mà thôi."

Tống Thời Thanh rất đắc ý, chọc chọc trán ta: "Đồ đệ ngoan, tập luyện cho tốt, vi sư sẽ không hại đồ đệ đâu."

"Tống Thời Thanh!" Ta thật sự không chống nổi nữa, ngã thẳng đơ về phía sau.

Tống Thời Thanh vươn một tay đỡ ta lại.

"Tống sư phụ!" Ta trực tiếp dựa vào cánh tay huynh ấy lười biếng: "Cho ta nghỉ một lát được không, một canh giờ, chỉ một canh giờ thôi?"

Mặt Tống Thời Thanh hơi đỏ, trừng mắt nhìn ta: "Nói nũng làm nư cũng vô dụng, Tống sư phụ ta đây, không nhận chiêu này của muội."

Ta đang định nói, bỗng nhiên nghe thấy Từ Dung một bên gọi ta: "Tỷ tỷ, Tống biểu ca, hai người... đang làm gì vậy?"

Ta rời khỏi cánh tay Tống Thời Thanh, quay người lại, liền thấy Từ Dung và Tiêu Trí không biết từ lúc nào, đã đứng sau lưng chúng ta.

"Đang luyện võ sao?" Từ Dung ngây thơ nhìn chúng ta: "Tình cảm hai người thật tốt quá, còn thân mật như lúc nhỏ."

Tiêu Trí không nói gì, nhưng sắc mặt cực kỳ khó coi, âm trầm, hơn cả trời lúc này vài phần.

04.

Tống Thời Thanh thấy Tiêu Trí, nhướng mày, hỏi ta sát bên tai: "Có cần ta giúp ngươi đ.á.n.h hắn một trận để xả giận không?"