Tống Thời Thanh, không phải là người bốc đồng vô tâm vô não, huynh ấy thông minh lại có tính toán, chỉ là những điều này bị huynh ấy che giấu dưới vẻ ngoài bất cần đời. Còn ta, người ngu ngốc kiến thức thiển cận, chưa từng nhìn thấu được huynh ấy.
Ta nhìn Tống Thời Thanh đã nhanh chóng hòa giải mâu thuẫn, bắt đầu truy cứu trách nhiệm người chủ yếu gây ra vấn đề, cảm thấy huynh ấy quen thuộc mà lạ lẫm.
13.
Tống Thời Thanh chia người chia việc để xử phạt những kẻ cầm đầu gây rối của hai bên. Huynh ấy không ngại phiền phức, kiểm tra từng người một, hình phạt của mỗi người đều không giống nhau, từ đầu đến cuối không hề ba phải.
Những người bị phạt cũng không hề oán than, ngoan ngoãn nghe theo sự xử lý của huynh ấy.
Đợi huynh ấy làm xong việc, trời đã tối rồi.
Huynh ấy đỡ ta lên ngựa, lại trở về là Tống Thời Thanh cười cợt hớn hở, còn ném cho ta một quả trái cây: "Ăn đi, rất ngọt."
"Ta không tin." Ta nói. Quả này vừa nhìn đã biết rất chua.
Huynh ấy làm ra vẻ: muội muốn ăn thì ăn không ăn thì thôi.
Ta vẫn thử c.ắ.n một miếng, chua đến rụng răng.
Ta giận dữ, dùng quả chua ném huynh ấy, huynh ấy cười ha hả, đỡ lấy quả, vừa đi vừa ăn.
"Ta ăn không thấy chua, cho nên ta không lừa muội."
Ta hận đến ngứa răng.
Chúng ta ở Giang Nam đến cuối tháng Chín mới về Kinh, Tống Thời Thanh cũng đi cùng chúng ta.
Lúc quay về, giữa ca ca ta và Nam Bình Quận chúa rõ ràng có sự khác biệt. Ta lén hỏi ca ca ta, có phải muốn cưới Nam Bình làm Đại tẩu không, ca ca ta đỏ mặt trừng ta một cái, nhưng không phủ nhận.
"Vậy ta chờ uống rượu hỷ rồi."
Nhưng ta lại thấy lạ, hai người họ là người hữu tình, tính cách cũng đều kiên nghị có chủ kiến, vậy kiếp trước vì sao không ở bên nhau được?
Chẳng lẽ vì phu thê Thụy Vương không đồng ý?
Nhưng ca ca ta, bất kể nhân phẩm dung mạo hay chức quan đều là hạng nhất, vì sao phu thê Thụy Vương phải phản đối?
Ngày về Kinh, bốn người chúng ta cùng nhau vào triều bái kiến Thánh Thượng.
Thánh Thượng lại thấy Tống Thời Thanh, cười càng vui vẻ hơn, Ngài tự mình đỡ Tống Thời Thanh đứng dậy: "Tống ái khanh tuổi trẻ nhưng trầm ổn tài cán, là phúc khí của Trẫm và Đại Chu!"
Tống Thời Thanh ôm quyền đáp: "Thần có thể vì Thánh Thượng chia sẻ nỗi lo, vì bách tính làm việc, là phúc khí của thần!"
Thánh Thượng cười lớn, lại quay người đỡ ca ca ta, nói với cha ta đang vừa bước vào cửa: "Từ Các lão, khanh thật quá giỏi, nhi tử xuất sắc tài cán, chất tử cũng là kỳ tài! Giang sơn của Trẫm có nhân tài xuất hiện không ngừng, Từ gia của khanh cũng có người nối nghiệp sau này."
Trạm Én Đêm
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cha ta vừa vui vừa khiêm tốn.
Thánh Thượng thưởng cho bốn người chúng ta. Thăng chức quan cho ca ca ta và Tống Thời Thanh. Ta và Nam Bình không thể làm quan, vì vậy mỗi người được thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu.
"Mau thiết yến, hôm nay Trẫm muốn cùng mấy vị ái khanh uống thỏa thích!" Thánh Thượng nói.
Chúng ta theo Thánh Thượng đến thiên điện, Thánh Thượng mời rất nhiều trọng thần, Thụy Vương và Thụy Vương phi cũng lần lượt đến.
Nam Bình dẫn ta đi thỉnh an phu thê Thụy Vương. Ta vẫn là lần đầu gặp Thụy Vương, đợi nhìn rõ dung mạo của ông ta, ta không khỏi sững sờ một chút.
Thụy Vương rất thanh tú gầy gò, dù đã lớn tuổi nhưng dung mạo vẫn tuấn mỹ, không biết vì sao, ta nhìn ông ta luôn có một cảm giác quen thuộc.
"Ta giống Phụ vương ta." Nam Bình nhận ra sự nghi hoặc của ta.
"Ừm, quả thật giống." Ta nói xong sững sờ một lát, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, lập tức quay đầu nhìn Tống Thời Thanh.
Huynh ấy vốn đối diện với bên này mà ngồi, không biết từ lúc nào đã đổi hướng, quay lưng lại với bên này, lúc này ta không nhìn rõ mặt huynh ấy.
Ta cảm thấy, Tống Thời Thanh và Thụy Vương cũng rất giống nhau.
14.
Rượu đã uống vào, Thánh Thượng cũng nói nhiều hơn, kéo các quan chức mà Ngài để ý, đi giới thiệu cho từng người. Tống Thời Thanh có vẻ không hứng thú lắm, nhưng cũng không dám từ chối ý tốt của Thánh Thượng, chỉ đành đi theo Ngài.
Ta vốn đang cúi đầu uống trà, đột nhiên nghe thấy bàn bên có người làm rơi một cái chén, ta ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy trong tay Thụy Vương chỉ còn lại đế chén, cốc trà của ông ta đã vỡ nát dưới chân. Nước trà làm ướt y phục, ông ta vẫn vô tri vô giác, chỉ ngây người nhìn chằm chằm vào Tống Thời Thanh.
Mọi người đều lạ lùng nhìn Thụy Vương.
"Có chuyện gì sao?" Thánh Thượng hỏi Thụy Vương.
Thụy Vương hoàn hồn, thu lại ánh mắt nhìn Tống Thời Thanh, đứng dậy hành lễ thỉnh tội: "Thần lỡ tay làm rơi chén, xin Thánh Thượng giáng tội!"
Thánh Thượng đang vui vẻ sao có thể nói gì ông ta? Chỉ cười nói: "Không có chén trà cũng là ý trời, hôm nay khanh hãy uống thêm vài chén rượu đi!"
Thụy Vương vâng lời.
Ta lặng lẽ nhìn về bên đó, trong lòng đột nhiên nổi lên một suy đoán không thể tin nổi.
Tiệc rượu tan, lúc chúng ta rời đi không thấy Tống Thời Thanh, ta vốn tưởng tối huynh ấy sẽ quay về, nhưng chờ đến ngày thứ hai, huynh ấy cũng không trở về.
Ca ca ta bèn sai người đi tìm.
"Chẳng lẽ thằng bé trực tiếp về Tây Bắc rồi?" Nương ta nói.
"Con sẽ viết thư hỏi cữu cữu, xác nhận đệ ấy quay về là được." Ca ca ta lập tức cầm bút viết thư cho cữu cữu.
Ta lơ đãng bóc quýt, ma ma cận thân đi vào bẩm báo với nương ta: "Phu nhân, Diêu di nương lại ra ngoài rồi."