Đầu tháng Chín, Từ Dung đã gả đến Bác Dương Hầu Phủ, ta lần này trở về không gặp nàng ta, cũng không cố ý hỏi thăm nàng ta sống thế nào. Bây giờ nghe ma ma nói đến Diêu di nương với vẻ mặt ấp úng, không khỏi hỏi: "Diêu di nương ra ngoài, thì có chuyện gì đáng nói sao?"
"Nàng ta lén đi đến ngôi nhà hồi môn của Từ Dung, hai mẹ con lén lút gặp mặt, không cần quản họ." Nương ta uống trà: "Dù sao ta cũng đã nói với cha con rồi, nàng ta mà gây chuyện nữa, ta liền bán nàng ta đi, chẳng cần biết nàng ta là thiếp của ai lại là nương của ai."
Nương ta vừa nói xong, Trường Phong đột nhiên lảo đảo bị người ta dẫn vào: "Không, không ổn rồi, Đại ca bọn ta ám sát Thụy Vương, bị... bị nhốt lại rồi!"
Tất cả chúng ta đều kinh ngạc đến sững sờ.
15.
Tống Thời Thanh không bị giam ở Đại Lý Tự, mà bị giam ở Tông Nhân Phủ.
Ca ca ta cảm thấy rất lạ: "Tại sao lại giam ở Tông Nhân Phủ?"
Người có thể bị giam giữ ở Tông Nhân Phủ đều là hoàng thân quốc thích, bách tính hoặc quan viên bình thường không có tư cách vào.
"Gặp người trước rồi nói." Ta nói.
Chúng ta gặp được Tống Thời Thanh, huynh ấy vẫn mặc trường bào màu xanh thẫm của hôm qua, vạt áo và cổ tay dính máu, dựa vào ghế nhìn trần nhà thẫn thờ, sắc mặt huynh hơi tiều tụy, giống như cả đêm không ngủ.
Nương ta đau lòng gọi một tiếng, Tống Thời Thanh mới hoàn hồn nhìn chúng ta, kéo khóe miệng cười nhạt.
"Rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại nói con ám sát Thụy Vương?" Cha ta hỏi huynh.
"Ta không ám sát ông ta, là ông ta tự đ.â.m mình, nói muốn đền mạng cho ta." Tống Thời Thanh cười tự chế giễu, giọng điệu vẫn hờ hững như cũ.
Chúng ta nhìn nhau, nghe càng thấy mơ hồ hơn.
"Thời Thanh, con hãy nói rõ cho cô phụ và cô mẫu nghe, con như vậy, chúng ta sẽ lo lắng c.h.ế.t mất!" Nương ta nói.
Tống Thời Thanh vừa định nói, đột nhiên sau lưng có người nói: "Các vị, nguyên do trong đó, vẫn nên để bản vương nói rõ hơn."
Ta quay đầu, liền thấy Thụy Vương sắc mặt trắng bệch được người đỡ vào, ông ta dù mặc áo ngoài, nhưng vị trí trên ngực, lại rỉ ra vết máu.
"Thời Thanh, thằng bé..." Thụy Vương ngồi xuống, nhìn Tống Thời Thanh thở dài: "Thằng bé là nhi tử của bản vương."
Liên tiếp gặp những bất ngờ, nương ta loạng choạng một cái: "Vương gia, nhi tử của Ngài, không phải đã... Thời Thanh sao lại..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thụy Vương nói, lúc ông ta nhìn thấy Tống Thời Thanh lần đầu tiên, ông ta đã biết Tống Thời Thanh là nhi tử của mình, vì rất giống ông ta lúc còn trẻ.
Trạm Én Đêm
Ông ta nói xong, cha ta cũng vỡ lẽ nói: "Chẳng trách đầu năm Thánh Thượng cũng nhắc đến nói thấy Tống Thời Thanh quen mắt, nhưng chúng ta lại không nghĩ đến Ngài."
Thụy Vương cười khổ một tiếng.
"Chuyện phải nói từ đầu, nói từ đầu thì các vị sẽ hiểu." Thụy Vương nói.
Ông ta kể, ông ta và Thụy Vương phi hiện tại là Quách thị vốn đã tư định chung thân, nhưng Tiên Đế chưa hỏi ý kiến ông ta, đã hạ chỉ ban hôn cho ông ta với người khác. Ông ta không còn cách nào khác đành phải cưới.
Sau khi thành thân, phu thê họ dù không nói là ân ái, nhưng cũng coi là tương kính như tân. Năm thứ hai, còn sinh một nhi tử, mà nhi tử này chính là Tống Thời Thanh.
Nhưng Thụy Vương nói, trong lòng ông ta luôn không quên Quách thị, Quách thị cũng luôn không lấy phu quân. Ông ta vốn tưởng vô duyên với Quách thị, cũng đã c.h.ế.t tâm, nhưng không ngờ, bốn năm sau Thụy Vương phi bệnh mất, ông ta đau lòng nhưng lại động tâm tư, vì vậy nửa năm sau, ông ta cưới Quách thị làm kế thất.
Quách thị sau khi về nhà phu quân, luôn rất quan tâm chăm sóc Tống Thời Thanh, còn nói sẽ không sinh con nữa, nuôi dưỡng Tống Thời Thanh là được rồi. Lúc đó ông ta cảm thán, có thê tử như vậy, còn mong cầu gì nữa?
Nhưng không ngờ, năm Tống Thời Thanh sáu tuổi, vào Tiết Nguyên Tiêu, sau khi đi xem Hội Hoa Đăng liền không thấy quay về nữa. Ông ta tìm khắp trong ngoài Kinh thành đều không thấy, vì thế còn bệnh nặng một trận.
Sau đó ông ta luôn sai người đi tìm, chỉ tiếc luôn không có tin tức, cho đến hai năm sau, Nam Bình Quận chúa ra đời, ông ta mới xem như bình tĩnh lại.
Vốn tưởng, cuộc sống cũng được coi là yên ổn trở lại, nhưng ông ta tình cờ biết được, năm đó Tống Thời Thanh đi xem Tiết Nguyên Tiêu là do Quách thị sắp xếp. Ông ta không khỏi bắt đầu nghi ngờ, có phải Tống Thời Thanh là do Quách thị cố ý vứt bỏ không?
Ông ta chất vấn Quách thị, Quách thị thừa nhận, nói là bà ta làm, bà ta đã g.i.ế.c Tống Thời Thanh. Ông ta không nỡ g.i.ế.c Quách thị, nhưng từ đó phu thê họ cũng hoàn toàn ly tâm, dù chưa hòa ly, nhưng đã như người xa lạ.
"Cảnh Chi!" Thụy Vương nhìn Tống Thời Thanh: "Phụ vương không ngờ con vẫn còn sống, Phụ vương... Phụ vương xin lỗi con!"
Tống Thời Thanh nâng mắt, nhàn nhạt liếc Thụy Vương một cái, châm chọc nói: "Ngài không cần nói xin lỗi với ta, Ngài có lỗi với mẫu thân ta, bà gả cho Ngài năm năm, nhẫn nhịn Ngài năm năm, nếu không phải sống bất hạnh, sao bà ra đi sớm như vậy?"
Sắc mặt Thụy Vương rất khó xem, không phản bác.
"Bà c.h.ế.t chưa đầy nửa năm, Ngài đã cưới người mới, còn cảm thán được thê tử như vậy còn mong cầu gì nữa, Ngài... vô sỉ!"
Lồng n.g.ự.c Thụy Vương phập phồng, phun ra một ngụm máu.
16.
Thụy Vương bị khiêng về Vương phủ, trước khi rời đi, ông ta nói ông ta đã giải thích với Thánh Thượng rồi, là do chính ông ta nhất thời xung động tự làm mình bị thương, vì vậy Tống Thời Thanh có thể rời đi.
Tống Thời Thanh quay đầu bước đi mà không hề ngoảnh lại.