Năm Nay Hoa Nở Trăng Vừa Tròn

Chương 12



Cả gia đình chúng ta tâm trạng rất phức tạp, nương ta nói khẽ: "Vậy ra hài tử này năm đó không hề mất trí nhớ, chỉ là... chỉ là không muốn nhắc đến quá khứ."

Cha ta cũng thở dài một tiếng.

Lòng ta cay đắng, suy nghĩ kỹ lưỡng vẫn quyết định xách một bình rượu đi tìm Tống Thời Thanh.

Huynh ấy đang dựa ngồi trong sân, thấy ta đến, liền cười lên: "Còn mang rượu cho ta, không uổng công ta thương muội!"

"Thấy huynh có tâm trạng nói đùa, ta liền yên tâm." Ta đưa rượu cho huynh ấy, cùng huynh ấy uống.

Trạm Én Đêm

Hai chúng ta không nói gì, đợi hai bình rượu cạn, huynh ấy mới hơi say nhìn ta: "Chuyện hồi nhỏ, thực ra ta đều nhớ, lúc được dưỡng phụ nhận nuôi, ta cố ý nói dối là ta không nhớ."

Ta gật đầu.

"Bà ta gả vào Vương phủ, khi đó ta còn rất nhỏ, mọi người đều nói bà ta là mẫu thân của ta, ta liền gọi bà ta là mẫu thân."

"Bà ta giả vờ sao? Bà ta hai mặt, đối xử không tốt với huynh sao?" Ta hỏi huynh ấy: "Là bà ta đã vứt huynh ở Hội Hoa Đăng trong ngày Tiết Nguyên Tiêu sao?"

Tống Thời Thanh cười khổ một tiếng, lắc đầu: "Nếu thật là như vậy, ta đã sớm trở về báo thù rồi, đáng tiếc không phải..."

Huynh ấy nói, Quách thị đối xử với huynh ấy thật sự rất tốt, huynh ấy tin lời Quách thị nói ban đầu là thật, rằng bà ta không sinh con nữa, nuôi huynh ấy là được rồi.

"Ta còn nhớ, đêm Giao Thừa năm ta sáu tuổi, bà ta tưởng ta ngủ rồi, nên thở dài bên tai ta. Nói mẫu thân ta bệnh mất, dù không phải do bà ta ép buộc, nhưng bà ta hiểu, là có liên quan đến bà ta."

Quách thị nói, đều là tạo hóa trêu người, bà ta không muốn như vậy, nhưng bà ta cũng ở trong thế tục, là một người phàm tục.

"Vậy, ở Hội Hoa Đăng trong người Tiết Nguyên Tiêu, người muốn g.i.ế.c huynh không phải Quách thị, mà là Quách tướng quân?" Ta hỏi.

Tống Thời Thanh rất khẳng định Quách thị không hề hay biết.

"Nhưng Thụy Vương nói, bà ta thừa nhận rồi, vậy thì... vậy thì bà ta đã che giấu cho phụ thân sao?" Ta nói.

Tống Thời Thanh gật đầu: "Quách Nhượng lão thất phu kia, sớm muộn gì cũng g.i.ế.c lão ta."

Ta đột nhiên hiểu ra, vì sao kiếp trước Tống Thời Thanh lại đ.á.n.h nhau với Quách Nhượng, ta thậm chí có một suy đoán khác, kiếp trước ca ca ta và Nam Bình Quận chúa không ở bên nhau, là vì thân thế của Tống Thời Thanh.

Kiếp trước, Tống Thời Thanh đ.á.n.h nhau với Quách Nhượng, Quách tướng quân bị thương nặng, dù không c.h.ế.t, nhưng cũng tổn hại sức khỏe. Mối thù này, có lẽ cũng trở thành nguyên nhân khiến ca ca ta và Nam Bình chia cách.

Trong khoảnh khắc, ta thở dài tiếc nuối không thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

17.

Ngày thứ hai, nhà ta có khách quý đến. Là Nam Bình cùng Thụy Vương phi đến thăm.

"Xin làm phiền, ta muốn nói chuyện với hắn." Thụy Vương phi vẫn không có biểu cảm gì, đứng thẳng người, như thể không có chuyện gì có thể khiến bà ta cười cong lưng.

Nương ta hỏi qua ý Tống Thời Thanh, được sự đồng ý mới sắp xếp thư phòng cho họ.

Chúng ta đều không nghe thấy họ nói chuyện gì, nhưng lúc Thụy Vương phi bước ra, mắt bà ta rất đỏ, rõ ràng là đã khóc.

Nam Bình đỡ bà ta muốn nói lại thôi, Thụy Vương phi lại như thể đã buông bỏ được gánh nặng, nhìn về phía tất cả chúng ta mà mỉm cười, đây là lần đầu ta thấy bà ta cười.

Thụy Vương phi nói với ca ca ta: "Ta biết chuyện của ngươi và Nam Bình, sáng nay cũng đã xin Thánh Thượng ban hôn cho các người. Sau này, Nam Bình của ta, giao cho ngươi."

"Vương phi nương nương..." Ca ca ta muốn nói gì đó, nhưng lại thấy nói gì cũng thừa thãi.

Chiều hôm đó, Thụy Vương phi liền lên chùa Hoàng Giác, cắt tóc đi tu.

Nam Bình ngồi dưới chùa Pháp Hoa thở dài: "Mẫu phi ta nói, vào năm Phụ vương ta phụng chỉ cưới người khác, bà đã muốn cắt tóc đi tu rồi, nhưng luôn nhát gan nhu nhược lại quyến luyến hồng trần, không dám đi."

"Mẫu phi ta còn nói, nếu bà sớm đi tu, có lẽ mẫu phi của ca ca sẽ không uất ức mà c.h.ế.t, ca ca cũng sẽ không lưu lạc tha hương, có nhà mà không dám về."

"Hôm qua bà đã gặp ca ca, mở lòng nói chuyện rồi, nên ở cõi nhân gian này, bà không còn vướng bận gì nữa." Nam Bình nhìn ta, trong mắt đầy vẻ mất mát.

Ta ôm nàng, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, nhưng không biết an ủi nàng như thế nào.

"Cần gì phải như thế?" Tống Thời Thanh dựa vào thân cây, ngậm một cọng cỏ khô, thần sắc nhàn nhạt.

Huynh ấy nói, tất cả những lỗi lầm đều không phải là lỗi của Thụy Vương phi. Huynh ấy nói, nữ tử quá khổ rồi, thứ không thể thoát khỏi được, vĩnh viễn là thân phận nữ tử này.

"Giao Giao, nếu muội không muốn gả cho ai, thì vĩnh viễn đừng gả, làm chính mình là được rồi."

Ta gật đầu: "Ta không gả, kiên quyết không gả!"

Sắc mặt Tống Thời Thanh thất vọng, có lẽ là nghĩ đến mẫu thân huynh ấy.

Qua rất lâu, ta lại không nhịn được thở dài một tiếng: "Ta nghĩ, con đường Thụy Vương phi đã chọn, nhất định là có thứ quan trọng nhất với bà ấy rồi." Hẳn là bà ấy không hối hận.

"Lời này đúng là có chút ý vị ngộ ra." Tống Thời Thanh xoa đầu ta: "Tuổi còn nhỏ, đã khoan dung thoáng đãng như vậy rồi."

Ta lại cảm thấy huynh ấy rất khoan dung thoáng đãng, nhỏ tuổi như vậy, lại mang trong lòng tâm sự nặng trĩu, giả vờ vẻ ngoài lêu lổng bất cần đời mà sống... Ta nghĩ, huynh ấy lúc còn nhỏ, nhất định đã có vô số đêm khuya uất ức nhớ nhà nhớ mẫu thân rồi. Huynh ấy đã vượt qua như thế nào, ta không dám nghĩ tới.