Ta trừng mắt nhìn huynh ấy: "Ngươi đừng gây chuyện, gây ồn ào chính là làm ta mất mặt." Người khác còn tưởng ta ghen tuông tranh giành tình yêu ấy chứ!
Tống Thời Thanh khẽ nhếch môi, liếc Tiêu Trí một cái.
"Tỷ tỷ!" Từ Dung gọi ta một tiếng.
Ta mới nhớ ra, Tiêu Trí và Từ Dung vẫn còn ở đó, không khỏi hỏi: "Tìm ta có việc gì?"
Từ Dung nhìn Tiêu Trí sắc mặt càng trầm hơn, ngượng ngùng nói: "Ta và Thế tử đến thăm tỷ, lo lắng tỷ hồi phục không tốt, xem ra là chúng ta đa tâm rồi, tỷ trông có vẻ còn khỏe khoắn hơn trước."
"Đa tạ quan tâm, ta thật sự tốt hơn trước!" Ta xua tay, đi theo Tống Thời Thanh quay về.
"Khoan đã!" Đột nhiên Tiêu Trí vẫn luôn im lặng lên tiếng, hắn nhíu mày nhìn Tống Thời Thanh: "Cơ thể nàng ấy vốn yếu ớt, tịnh dưỡng là biện pháp tốt nhất, ngươi bắt nàng ấy luyện những thứ này, chỉ khiến cơ thể nàng ấy không chịu nổi gánh nặng, bệnh tình càng thêm nặng."
Hắn nói xong, Tống Thời Thanh và Từ Dung đều kinh ngạc nhìn hắn.
Ta cúi đầu cụp mi, lòng thầm cười lạnh, Tiêu Trí đây là hối hận sao?
Thực ra, kiếp này hắn chọn Từ Dung mà bỏ rơi ta, ta không trách hắn, hắn có quyền lựa chọn. Nhưng, hắn lạnh lùng nhìn ta c.h.ế.t, khiến ta quá lạnh lòng.
"Tiêu Thế tử ngươi thật rảnh rỗi!" Tống Thời Thanh cười nhạo một tiếng, "Trước hết, ta sẽ không hại muội ấy. Thứ hai, cơ thể muội ấy thế nào, ngươi quản được sao?"
Tống Thời Thanh nói chuyện từ trước đến nay không hề nể nang, huynh ấy nói xong, sắc mặt Tiêu Trí càng khó coi hơn.
Tiêu Trí nói: "Giao Giao, lời ta nói, nàng không nghe, vậy cũng nên nghe lời đại phu, nàng không thể tàn phá cơ thể của mình như vậy."
Ta quay đầu nhìn hắn: "Ta sẽ không tàn phá cơ thể của mình, vì đại phu cũng nói ta luyện tập như vậy là rất tốt."
Biểu cảm Tiêu Trí sững sờ, kinh ngạc nhìn ta, như thể không thể chấp nhận ta lạnh nhạt với hắn như vậy.
Trạm Én Đêm
Hắn như thế, khiến ta cảm thấy rất nực cười. Ta không muốn tiếp tục thấy họ, liền kéo Tống Thời Thanh bước đi.
Sau lưng, ta nghe thấy Từ Dung nghẹn ngào nói: "Trí ca ca hiểu bệnh tình của tỷ tỷ hơn ta nữa. Thân làm muội muội, ta thật sự quá thất bại."
"Không liên quan đến nàng, sao nàng tự trách bản thân rồi?" Tiêu Trí an ủi Từ Dung: "Mặc kệ sống c.h.ế.t của nàng ta đi, nàng ta là người lớn, hậu quả gì cũng nên tự mình gánh chịu!" Tiêu Trí lại xoa xoa đầu Từ Dung: "Không phải nàng muốn dẫn ta đi xem hoa mai sao? Đi thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta trợn mắt, trước đây sao ta lại không phát hiện, tài năng nói móc của Từ Dung lớn đến vậy? Và cách hành xử của Tiêu Trí lại khinh suất như vậy?
Kiếp trước, ta và hắn dù có tình cảm với nhau, nhưng hắn luôn là quân tử đoan chính, khắc kỷ giữ lễ, chớ nói chi việc hắn ôm Từ Dung trước mặt người ngoài như ngày ta rơi xuống nước. Lúc trước, ngay cả lén lút, hắn cũng chưa từng mạo hiểm chạm vào cơ thể ta. Hắn và Từ Dung, là chân ái rồi chăng?
Yêu đến nỗi khó kiềm chế không màng lễ nghi?
Ta đột nhiên nhớ đến kiếp trước vào khoảng thời gian này, Tống Thời Thanh cũng từng trở về một lần, cũng bảo ta đứng dậy đi lại nhiều hơn, nói nằm suốt ngày, người khỏe mạnh cũng sẽ tàn phế.
Nhưng lúc đó ý chí ta không kiên định, cảm thấy vận động quá vất vả, và Tiêu Trí cũng phản đối ta vận động nhiều, khuyên ta nghe lời đại phu tịnh dưỡng, vì vậy ta an tâm nằm nghỉ yên mỗi ngày. Tống Thời Thanh vì vậy mà đ.á.n.h nhau một trận với Tiêu Trí, ta vì bảo vệ Tiêu Trí mà mắng huynh ấy một trận, huynh ấy tức giận nói ta vừa ngốc vừa lười, không thèm quan tâm ta nữa.
Sau đó, cho đến khi ta c.h.ế.t, không hề gặp Tống Thời Thanh.
Tuy nhiên, về sau ta lại nghe tin tức Tống Thời Thanh từ miệng Đại ca.
"Biểu ca!" Ta đặt chén trà xuống, nhíu mày nói: "Sau khi kỳ nghỉ về thăm nhà của huynh kết thúc, có phải huynh sẽ đi trải nghiệm ở doanh trại phòng thủ Tây Bắc của Quách tướng quân không?"
"Phải đó, có chuyện gì sao?" Tống Thời Thanh lau kiếm, ngẩng đầu nhìn ta một cái.
"Đừng đi doanh trại của Quách tướng quân." Kiếp trước, huynh ấy rời khỏi quân doanh của cữu cữu rồi đi trải nghiệm bên cạnh Quách tướng quân, nhưng huynh ấy không phục sự quản giáo của Quách tướng quân, không những đ.á.n.h nhau một trận với Quách tướng quân, còn viết tấu sớ đàn hặc Quách tướng quân.
Chi tiết cụ thể ta không biết, nhưng ta nhớ, cuối cùng huynh ấy không được lợi lộc gì, không những bị đ.á.n.h tám mươi quân côn, còn bị tước hết quân hàm.
"Ta cũng không muốn đi, lão thất phu Quách Nhượng đó..." Tống Thời Thanh sa sầm mặt nói.
"Vậy huynh đừng đi, nhớ kỹ chưa?"
Tống Thời Thanh hứa với ta: "Biết rồi, ta không đi!" Nói xong huynh ấy liền rời đi.
Ngày thứ hai ta nghe nói Tiêu Trí bị người ta đổ phân lên người, dù hắn tránh được khá nhiều, nhưng vẫn bị một thân dơ bẩn, hôi thối nồng nặc.
Ta trong lúc luyện quyền quan sát Tống Thời Thanh, muốn gài lời huynh ấy, xác nhận thử xem có phải huynh ấy làm không, nhưng huynh ấy rất tinh ranh, không hề tiết lộ một chút nào: "Ta biết ta sinh ra tuấn mỹ, nhưng muội cũng không cần mê luyến ta như vậy."
Ta trợn mắt.
Ngày nào cũng đ.á.n.h quyền, ta không những không gầy, ngược lại còn tăng hai cân thịt, cha mẹ ta nói, sắc mặt ta tốt hơn rất nhiều, đại phu cũng khen ta hồi phục tốt.
Ngày hôm đó, ta và Tống Thời Thanh lười biếng ở phòng Đại ca, hai người họ đang giám sát ta uống thuốc, thì Tiêu Trí không mời mà đến.