Nam Phụ Từ Chối Thâm Tình

Chương 1



01

 

Ta xuyên thành chính thê của Hầu phủ.

 

Tin tốt là Hầu phủ giàu có, khối tài sản to lớn muốn tiêu sao thì tiêu.

 

Tin xấu là, con kế lại là nam phụ si tình trong truyện, lớn lên còn hoang phí hơn cả ta.

 

Tám phần tài sản của Hầu phủ đều bị hắn đem ra cứu nữ chính, đấu trí với nam chính.

 

Ta nhìn tiểu hài tử chín tuổi trước mắt — Tạ Lan Đình.

 

Hắn da ngăm, diện mạo ngoan ngoãn, mắt mày cụp xuống, chẳng đoán ra tâm tình.

 

Nhưng ta biết, hắn đang giả vờ ngoan hiền.

 

Trong thân thể nhỏ xíu kia, giấu kín một bụng phẫn nộ.

 

Cơn phẫn nộ ấy chưa từng tan biến, cứ thế lớn dần theo năm tháng, cho nên về sau hắn mới gây ra đại họa kinh thiên động địa.

 

Quản gia khẽ ho một tiếng: 

 

"Phu nhân, nên an bài thiếu gia ở đâu?"

 

Trong sách, nguyên chủ đem Tạ Lan Đình ném vào một tiểu viện hẻo lánh, chẳng đoái hoài gì tới.

 

Hắn ở nơi đó mấy năm trời, tự sinh tự diệt, tự chăm sóc bản thân, cố gắng hạ thấp sự hiện diện, ngoan ngoãn yên lặng như người trong suốt.

 

Mãi đến khi bộc lộ thiên phú đọc sách kinh người, được sư trưởng khen ngợi, đồng môn tung hô là thiên tài, mới khiến phụ thân chú ý, trở thành trưởng tử danh chính ngôn thuận của Tạ gia.

 

Rồi sau đó, chính là lúc hắn trưởng thành, nhúng tay vào tranh đoạt quyền thế, ép cha nhường quyền, g.i.ế.t c.h.ế.t nguyên chủ, nắm quyền Hầu phủ, đối đầu với nam chính, c.ư.ỡ.n.g đ.o.ạ.t nữ chính, cuối cùng khiến Hầu phủ suy tàn.

 

Hắn phủi tay một cái, xuống tóc đi tu, coi như kết thúc mọi chuyện.

 

Ngoại truyện còn viết hắn vì tinh thông Phật pháp, dịch được vô số kinh điển, được hậu nhân truyền tụng, khiến người người tiếc thương cho số kiếp bi thảm của hắn.

 

Hắn thực ra cũng đáng thương, ta có thể hình dung ra một đứa trẻ chín tuổi bị vứt ở hậu viện sống lay lắt, là cảnh tượng tàn nhẫn đến nhường nào.

 

Nhưng những người vô tội trong Hầu phủ bị hắn liên lụy còn đáng thương hơn, dù sao không phải ai cũng có lỗi với hắn.

 

Nay ta đến rồi, đương nhiên không thể để sự việc như vậy xảy ra nữa.

 

Ta dịu dàng nói: 

 

"Hãy để nó ở tạm trong viện của ta đi, ở gian phía Đông, Lan Đình, con thấy thế nào?"

 

Tạ Lan Đình ngẩng đầu kinh ngạc nhìn ta, đôi mắt đen lay láy tràn đầy nghi hoặc.

 

Thấy ánh mắt chăm chú của ta, hắn tựa hồ mới chắc chắn rằng ta đang gọi hắn.

 

Hắn cúi đầu xuống, có chút ngượng ngùng nói: 

 

"Con không gọi là Lan Đình, con tên là Cẩu Đản, Tạ Cẩu Đản."

 

Trong truyện, hắn vừa xuất hiện đã tên là Tạ Lan Đình, ta còn tưởng đó là tên thật.

 

Thì ra còn có đoạn lịch sử đen tối thế này.

 

Ta bật cười, nhưng chưa kịp cười hết thì nghẹn lại.

 

"Ta tên là Xuân Hoa, Tống Xuân Hoa, là kế mẫu của con."

 

Tạ Lan Đình khẽ nhếch môi, nhưng rất nhanh đã cúi đầu, giả vờ như chưa có chuyện gì.

 

Ta: "…"

 

Cẩu Đản và Xuân Hoa.

 

Con và mẹ nó.

 

Quả là một tổ hợp dân dã thấm đẫm hơi thở ruộng đồng!

 

Phải đổi, tất cả đều phải đổi!

 

Ta lập tức sai quản gia đến nha môn xử lý chuyện này.

 

"Về sau hắn gọi là Tạ Lan Đình,‘Lan’ trong Quân tử lan, ‘Đình’ trong Kính Đình Sơn. Mong rằng sau này phẩm hạnh cao quý như quân tử trong hoa, kiên cường bất khuất như ngọn núi hùng vĩ. Nhân tiện, ta cũng đổi tên, đổi thành Tống Giai Nghi, Giai trong giai tiết (ngày lễ tốt đẹp), ‘Nghi’ trong nghi nhân khả cư (thích hợp để con người sinh sống). Hy vọng từ nay mọi chuyện suôn sẻ, năm năm bình an."

 

Tạ Lan Đình ánh mắt lay động, gương mặt vốn không chút biểu cảm dường như mềm mại đôi phần.

 

02

 

Ta bảo tiểu đồng hầu hạ Tạ Lan Đình rửa mặt tắm gội.

 

Nhưng rất nhanh, từ Đông phòng truyền đến tiếng ồn ào.

 

Lúc ta bước vào, tiểu đồng đang luống cuống khuyên nhủ Tạ Lan Đình cởi y phục.

 

Còn Tạ Lan Đình thì đầy vẻ cảnh giác, siết chặt áo, bộ dạng "người lạ miễn đến gần".

 

Ta khoác tay, ra hiệu cho tiểu đồng lui xuống trước.

 

Ta dịu giọng nói: 

 

"Có thể nói cho ta biết vì sao không? Nếu một mình tắm thì không ai kỳ lưng giúp, chắc chắn tắm chẳng sạch. Hay là con muốn ta giúp con kỳ lưng cũng được."

 

Ánh mắt âm u của Tạ Lan Đình lại càng lạnh hơn, hắn cúi đầu, chậm rãi phun ra mấy chữ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Con tự tắm sạch được, lưng con cũng với tới."

 

Ta khẽ thở dài.

 

"Vậy ra là có ai trước mặt con từng nói xấu ta? Nói rằng ta không ưa con sao? Ta biết làm kế mẫu vốn chẳng dễ, dẫu ta có moi t.i.m gan ra thì con cũng chưa chắc chịu thích ta, tin ta. Ta đúng là nên sớm nghĩ đến chuyện này rồi…"

 

"Người bỏ công sức mà chẳng được báo đáp, cuộc đời sao mà gian truân… Phu quân thì chẳng về nhà, nhi tử thì không nhận ta, số ta khổ quá mà…"

 

Ta ôm mặt, bắt đầu nức nở.

 

Thật ra chẳng có giọt nước mắt nào, chỉ đành khẽ run vai hai cái cho có lệ.

 

Tạ Lan Đình lạnh nhạt nói: 

 

"Giả quá."

 

Ta: "……"

 

Xin lỗi nhé, diễn xuất tệ hại làm tổn thương mắt con rồi.

 

Hắn lại nhỏ giọng nói: 

 

"Con không ghét người, con chỉ sợ người ghét bỏ con thôi."

 

Hắn chậm rãi xắn tay áo, ta liền thấy trên cánh tay đầy những vết thương chằng chịt.

 

Ta kinh hãi, lập tức vén y phục hắn lên, liền nhìn thấy sau lưng là từng vết roi chồng chéo, nhìn mà rợn người.

 

Có vết đã trở thành sẹo trắng, có vết còn sưng đỏ, rõ ràng là thương tích mới.

 

Tim ta như bị ai đó cầm roi quất mạnh, đau nhói từng chút một.

 

"Ai đánh?"

 

Tạ Lan Đình không nói một lời, sắc mặt âm trầm, ánh mắt u ám lóe lên, nhưng rất nhanh đã cụp xuống, che giấu tia hận ý.

 

Hắn như đề phòng, nhanh chóng che kín thân thể, chút mềm yếu lúc nãy đối diện ta cũng biến mất, trở lại vẻ cứng rắn như ban đầu.

 

Có lẽ hắn nghĩ, một kế mẫu như ta dù có biết thì cũng chẳng làm được gì vì hắn.

 

Ta đọc sách vốn chỉ lướt qua, nên cũng không rõ lắm những gì Tạ Lan Đình từng trải.

 

Nhưng ta hiểu, một đứa trẻ có phụ thân tòng quân, mẫu thân mất sớm, phải nương nhờ nhà người khác, ắt sẽ không sống yên ổn.

 

Chỉ là, ta không ngờ hắn lại bị ngược đãi.

 

Ta nắm lấy tay hắn, lập tức phân phó quản gia đi mời đại phu, chuẩn bị ngựa, gọi người, trở về quê cũ.

 

Ánh mắt Tạ Lan Đình kinh ngạc, tựa hồ không dám tin.

 

Mãi đến khi ta cùng hắn lên ngựa, chạy như bay về quê, hắn mới tin là thật.

 

Hắn có chút rụt rè hỏi ta:

 

"Chúng ta về quê làm gì?"

 

"Báo thù."

 

Ta dần dần hiểu vì sao Tạ Lan Đình lớn lên lại trở nên tàn nhẫn như vậy.

 

Vì oan khuất thuở nhỏ quá sâu nặng, không có sức báo thù, cũng không có ai vì hắn mà đòi lại công bằng.

 

Nỗi hận ấy lớn lên cùng hắn, tích tụ nhiều năm, dưỡng thành tính cách nhẫn nhịn, độc ác, giả dối, lại cực kỳ thiếu thốn tình cảm.

 

Cho nên, mới vì một câu dịu dàng của nữ chính mà rung động.

 

Cũng vì có được quyền thế mà bắt đầu trả thù cực đoan, bị thiên hạ mắng nhiếc.

 

Việc ta cần làm bây giờ, chính là nhổ bỏ hạt giống thù hận ấy, không để nó thối rữa sinh mủ trong lòng hắn.

 

Ta và hắn đều không biết cưỡi ngựa, đành phải được thị vệ ôm vào lòng mà phi đi.

 

Hắn rất giỏi chịu đựng, dù chân bị yên ngựa mài đến đỏ ửng, vẫn không hé răng than vãn một câu.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta được nữ hộ vệ bảo hộ, cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, cả đời lần đầu cưỡi ngựa, cảm giác da đùi như bị xé rách, bỏng rát đến mức không chịu nổi.

 

Nhưng ta nhất định phải gấp rút.

 

Từ quê lên kinh thành, Tạ Lan Đình đã đi hết ba ngày.

 

Nếu ta chậm rãi mà trở lại, e là vết thương đã lành, lúc ấy khó mà hỏi tội người ta.

 

Dù cưỡi ngựa rất khổ, nhưng chỉ cần nửa ngày là đủ.

 

Tới hoàng hôn, chúng ta đã tới thôn làng nơi Tạ gia sinh sống.

 

Nơi ấy phong cảnh hữu tình, khói bếp lượn lờ, người người ăn xong cơm tối bắt đầu đi dạo tán chuyện.

 

Một đoàn người chúng ta nghênh ngang tiến vào thôn, có người nhận ra Tạ Lan Đình, lập tức chạy về nhà họ Tạ báo tin.

 

Ta cố ý chậm rãi, đến lúc chúng ta thong dong tới nhà thúc thẩm của Tạ Lan Đình, đã có không ít người tụ tập quanh đó, ánh mắt tò mò đánh giá bọn ta.

 

Tạ Nhị và Tạ nhị thẩm lập tức ra đón, nét mặt cười tươi, ánh mắt lại lộ vẻ chột dạ, nhìn Tạ Lan Đình với ánh mắt cảnh cáo.

 

Tạ Lan Đình cúi đầu, không dám đối mặt với họ.

 

Ta không miễn cưỡng hắn, mà chỉ lạnh lùng quát một tiếng:

 

"Đánh cho ta! Đánh hai kẻ thất đức kia cho ta!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com