Thị vệ lập tức động thủ, chỉ chốc lát sau, Tạ Nhị và Tạ nhị thẩm đã bị đánh ngã lăn ra đất, không động đậy nổi.
Tạ Nhị trừng mắt, gằn giọng mắng:
Hồng Trần Vô Định
"Con tiện nhân kia, ngươi dám đánh ta! Chờ đại ca ta trở về, ta sẽ bảo huynh ấy hưu ngươi!"
"Còn cả cái thằng súc sinh kia, lão tử dốc lòng dốc sức nuôi ngươi lớn lên, ngươi báo đáp thế này đây sao…"
Tạ nhị thẩm cũng nói:
"Chúng ta là trưởng bối của Cẩu Đản, dạy dỗ trẻ con thì làm sao? Nó ham ăn biếng làm, vừa tham vừa xấu, dạy nó là lẽ đương nhiên!"
Khẩu khí còn rất mạnh, xem ra vẫn còn sức mắng mỏ.
Ta muốn phi thân xuống ngựa một cách oai phong, dạy dỗ bọn chúng một trận cho sảng khoái.
Ai ngờ ngựa cao quá, ta không dám nhảy.
Cuối cùng, đành phải từ từ lật người xuống, chổng mông, rón rén mà bò xuống ngựa.
Haizz… quá mức chật vật rồi…
Nữ hộ vệ đỡ ta xuống rất cẩn thận, nhưng khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên.
Ngược lại, Tạ Lan Đình dường như thiên phú dị bẩm, động tác tự nhiên thoải mái nhảy xuống ngựa, đứng bên cạnh ta, trong mắt lộ ra vài phần tín nhiệm và thân thiết.
Ta vén tay áo hắn lên, lạnh lùng nói:
"Cha hắn năm nào cũng gửi bạc về, chỉ mong các ngươi đối đãi tử tế với hắn. Vậy mà các ngươi nuôi con như thế này đây à?"
Những vết roi trên người hắn khiến mọi người xung quanh đồng loạt hít sâu một hơi.
Nhưng ở nông thôn, việc đánh trẻ vốn dĩ chẳng hiếm lạ.
Lập tức có người ra mặt giảng hòa, nói giúp Tạ Nhị vài câu.
Tạ Lan Đình dứt khoát cởi phăng áo ngoài, để lộ hết vết thương cho mọi người nhìn.
Lần này thì tất cả đều câm nín.
Ngược lại còn quay sang chỉ trích Tạ Nhị ra tay độc ác, sao có thể làm chuyện súc sinh như vậy.
Ta thấy hơi vui, hắn vừa rồi là đang bảo vệ ta, phải không?
Hắn thật ra là một hài tử tốt, biết ơn, hiểu thời thế.
Chỉ là số phận không may, cả đời cô độc, chưa từng gặp được một ai thật sự vì hắn mà che chở.
Cho nên mới vì một chút dịu dàng mà phát điên điên dại dại muốn xác nhận rằng bản thân luôn muốn được yêu thương, xác nhận hết lần này đến lần khác, rồi lại bị tổn thương hết lần này đến lần khác, cuối cùng đem bản thân hiến tế cho vực sâu, rồi kéo theo cả người khác xuống địa ngục.
Ta không cho rằng những việc hắn làm là đúng, cũng chẳng muốn biện hộ cho hắn.
Ta chỉ nghĩ, ta có thể làm chút gì đó, giúp hắn thực sự tìm lại chính mình, nắm lấy vận mệnh thuộc về hắn.
Ta thay Tạ Lan Đình kéo áo lại, rồi cầm lấy roi ngựa, không chút do dự quất thẳng vào hai vợ chồng Tạ Nhị.
"Ta là đại tẩu các ngươi, cũng là trưởng bối của các ngươi. Các ngươi không biết làm người, thì để ta dạy các ngươi làm người!"
"Hai kẻ vừa ngu vừa xấu, vừa tham vừa hiểm, không có lương tâm mới dám đối xử với trẻ con tàn nhẫn như thế!"
"Nếu huynh trưởng của các ngươi biết nhi tử mình bị hành hạ như vậy mà vẫn nuốt trôi cơn giận, thì đó là chuyện của hắn!"
"Nhưng hôm nay ta nuốt không trôi! Các ngươi cứ việc nhận lấy trừng phạt đi!"
"Nếu sau này ta thật sự bị hưu, ta sẽ lập tức mang đao quay lại c.h.é.m các ngươi! Dù sao nữ nhân bị hưu cũng không sống nổi, chi bằng trước khi c.h.ế.t kéo theo các ngươi cùng xuống hoàng tuyền!"
Hai vợ chồng Tạ Nhị gào khóc thảm thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng họ cũng là kẻ thức thời, liên tục mở miệng cầu xin ta tha thứ.
Song ta nghe ra, lại chẳng thấy có chút thành ý nào.
Diễn dở tệ, gượng gạo giả tạo, chỉ để bớt đòn, ta nghe một cái là biết ngay.
Bất chợt, một tiểu hài tử lao ra, hét lên:
"Không cho phép ngươi bắt nạt cha mẹ ta!"
Nó nhào lên ôm lấy hai vợ chồng Tạ Nhị, ta đành dừng tay.
Tạ nhị thẩm lập tức ôm chặt đứa trẻ vào lòng, ánh mắt oán độc quét qua ta, rồi nhìn sang Tạ Lan Đình, không hề che giấu sát ý trong mắt.
Ta tin, nếu có lần sau, ả chắc chắn sẽ không ngần ngại g.i.ế.c c.h.ế.t Tạ Lan Đình.
Nhưng nhìn cách ả ôm con vào lòng, hiển nhiên là thương con vô cùng.
Đứa trẻ ấy lại từ trong lòng Tạ nhị thẩm xông ra, lao về phía Tạ Lan Đình, đ.ấ.m đá liên tục.
"Đánh c.h.ế.t ngươi! Đánh c.h.ế.t ngươi! Dám tranh ăn tranh uống với ta, còn dẫn người bắt nạt cha mẹ ta! Đánh c.h.ế.t ngươi, đánh c.h.ế.t ngươi!"
Tạ Lan Đình hoàn toàn không dám đánh trả, thậm chí theo bản năng ngồi xổm xuống, ôm đầu chịu đòn.
04
Ánh mắt ta trầm xuống, ra hiệu cho quản gia kéo đứa nhỏ kia ra.
Hai vợ chồng Tạ Nhị lập tức phát điên, vừa kêu gào vừa chửi rủa, điên cuồng nguyền rủa ta c.h.ế.t không tử tế, rồi lại đáng thương van xin ta tha cho hài tử của họ.
Đứa nhỏ ấy tên là Thiết Đản, là con trai duy nhất của vợ chồng Tạ Nhị.
Ta cúi người, nhìn Tạ Lan Đình.
"Nó trước kia thường đánh con phải không?"
"Vâng."
Tạ nhị thẩm lập tức kêu lên:
"Trẻ con đánh nhau thì sao? Có đứa nào mà không đánh nhau? Ngươi thấy người lớn nào xen vào chuyện con nít bao giờ chưa? Đã chơi thì thua được, không chơi nổi thì đừng có khóc!"
Nghe cũng có vẻ hợp tình hợp lý lắm.
Ta hỏi Tạ Lan Đình:
"Muốn đánh nhau với nó một trận không?"
Ánh mắt Tạ Lan Đình sáng lên một thoáng, nhưng rất nhanh liếc nhìn hai vợ chồng Tạ Nhị, rồi lắc đầu.
Ta khích lệ hắn:
"Cứ đánh đi, có thua cũng chẳng sao."
Tạ Lan Đình còn do dự.
Ta chỉ nhẹ nhàng nhìn hắn bằng ánh mắt ôn hòa.
Tạ Nhị cười lạnh một tiếng.
Tạ nhị thẩm thì lộ ra vẻ đắc ý trong mắt.
Thiết Đản hừ lạnh:
"Có bản lĩnh thì tới đây đánh đi! Đừng tưởng có ả đàn bà độc ác kia chống lưng thì ta không dám đánh ngươi!"
Tạ Lan Đình giận rồi, xông lên, đ.ấ.m cho Thiết Đản một quyền, nhưng oai phong chưa được ba giây đã bị nó đè ra đánh ngược lại.
Ta không xen vào, chỉ đứng bên trông chừng, đề phòng Thiết Đản giở trò hèn hạ.