Nam Phụ Từ Chối Thâm Tình

Chương 22



Tạ Chấn Thanh nghe chuyện thì giận sôi người, cho rằng hắn tự quyết việc xin xuất kinh là hỗn xược, bởi đã xuất kinh làm quan thì muốn quay về lại cực kỳ khó.

 

Nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được quyết tâm của Tạ Lan Đình, đành phải đem công lao mình lập được trên chiến trường ra cầu xin hoàng đế một lần.

 

Lần này, thành công rồi.

 

Hoàng đế chuẩn tấu, điều Tạ Lan Đình ra ngoài, bổ nhiệm chức quan tại Giang Nam, một nơi văn phong hưng thịnh, thanh nhàn mà phồn vinh.

 

Ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu xử lý sản nghiệp tại kinh thành.

 

Có cái cần nắm thật chặt trong tay, có cái có thể hợp tác, có cái lại có thể tặng người.

 

Ngày lên đường, Trưởng công chúa đích thân đến đưa tiễn.

 

Nàng là người được lợi nhiều nhất từ sản nghiệp của ta ở kinh thành.

 

Chúng ta tuy là hợp tác bằng lợi ích, nhưng qua bao năm, sớm đã sinh vài phần chân tình.

 

Nàng nhìn Tạ Lan Đình, ánh mắt thâm sâu khó lường.

 

“Sao đi đột ngột thế, bản cung cứ ngỡ còn có thể thân thiết hơn với các ngươi, chẳng ngờ lại rời đi vội vã như thế.”

 

Thành An quận chúa ánh mắt tránh né, khẽ liếc nhìn Tạ Lan Đình, lại không ngừng thì thầm với Tống Vi Hiền.

 

Gương mặt thiếu nữ như đóa hoa vừa chớm nở, ngượng ngùng mà e lệ, khiến người nhìn không khỏi yêu mến.

 

Ta khẽ cười nói:

 

“Quận chúa tính tình phóng khoáng, dám yêu dám hận, quả là thiếu nữ tốt hiếm có. Ta rất quý nàng.”

 

“Nhưng ta và điện hạ đều là người làm mẹ, chỉ mong con cái được bình an vui vẻ, nếu có duyên thì tốt, nếu không cũng chẳng cưỡng cầu.”

 

“Có mẫu thân như điện hạ, quận chúa nhất định sẽ có được hạnh phúc của riêng mình.”

 

Trưởng công chúa ngửa cổ cười vang.

 

“Ngươi không cần khách sáo với ta đến vậy. Nhiều năm giao tình, ta tự thấy mình đáng để ngươi tín nhiệm. Tống Giai Nghi, núi cao đường xa, hãy tự biết quý mình. Ta mong một ngày ngươi sẽ quay lại kinh thành.”

 

Nàng khí chất đoan trang, dung nhan quý phái, thẳng lưng bước lên xe ngựa, dáng vẻ vẫn kiêu ngạo như thuở ban đầu.

 

Thành An quận chúa đi một bước, quay đầu một lần.

 

Thế nhưng dù nàng có ngoái nhìn bao nhiêu lần, cũng không thấy Tạ Lan Đình ngẩng đầu.

 

Cuối cùng, nàng đành nghiến răng bước lên xe.

 

Vừa vào trong, liền truyền đến một tiếng gọi “mẹ ơi” đầy u oán. Chưa kịp khóc lớn, đã bị Trưởng công chúa bịt miệng.

 

Ta nhịn không được bật cười. Lại cảm thấy thật sự quá đáng yêu.

 

Tình cảm của thiếu niên thiếu nữ, chỉ cần không dính đến quyền thế hay sinh tử, thì vẫn trong trẻo thuần khiết đến động lòng người.

 

Tống Vi Hiền tức giận, mắng Tạ Lan Đình là khúc gỗ mục.

 

Nàng vì bằng hữu mà bất bình.

 

Tạ Lan Đình bình thản nói:

 

“Nàng mới mười lăm tuổi, chưa hiểu tình ái là gì. Ta không thể làm chuyện thất đức.”

 

Tống Vi Hiền đảo mắt nhìn hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Sao huynh biết nàng ấy mười lăm? Huynh từng để mắt đến nàng ấy à? Ồ hố ~ ca ca, không đơn giản đâu nha!”

 

Tạ Lan Đình mặc kệ nàng, giục ngựa lên đường.

 

Ra đến trạm đình ngoài Bát Liễu, liền gặp Cửu hoàng tử và Tô Lê.

 

Hai người rõ ràng là đang đợi Tạ Lan Đình.

 

Tô Lê hành lễ, nhẹ giọng nói:

 

“Tạ công tử, đa tạ ngày ấy tương trợ. Đây là chút lễ mọn, mong công tử nhận cho. Hôm đó không dám đến cửa cảm tạ, chỉ là vì không muốn liên lụy đến công tử, khiến kẻ xấu đến trả thù. Không phải ta vô ơn. Nay công tử rời kinh, nếu không nói lời cảm tạ, sợ sẽ không còn cơ hội nữa.”

 

“Chúc công tử đường xa thuận lợi, công danh như ý. Nếu có duyên, ắt sẽ gặp lại.”

 

Lúc này ta mới hay, thì ra hôm thưởng hoa, sau khi Tô Lê trúng kế vốn định đứng ra vạch mặt Tô Mặc.

 

Là Tạ Lan Đình đã cho nàng thuốc giải, còn khuyên nàng giao cho quan phủ xử lý.

 

Hắn nói, người làm quan thì phải tin pháp luật, có oan khuất, báo quan là hợp tình hợp lý.

 

Tô Lê mà đứng ra đối chất, e rằng càng dễ bị người ta đàm tiếu.

 

Hắn còn nói: “Quân tử không đứng dưới tường đổ. Có thể mượn lực thì không cần tự mình nhúng tay.”

 

Tô Lê nghe theo lời hắn, liền ẩn mình phía sau, giữ được thanh danh trong sạch.

 

Không giống như trong truyện gốc, dù có minh oan, cũng mang tiếng chèn ép người khác.

 

Cửu hoàng tử nâng ly mời rượu, chỉ nhàn nhạt nói một câu:

 

“Bảo trọng.”

 

Hắn nhìn Tạ Lan Đình, ánh mắt phức tạp, vừa như luyến tiếc, lại như tiếc nuối.

 

Tựa hồ muốn giữ lại, nhưng trong lòng vẫn mang vài phần kiêng dè.

 

Tâm trạng ta cũng rối ren.

 

Nam phụ thâm tình sắp rời kinh, sau này cục diện sẽ xoay chuyển thế nào đây?

 

Cửu hoàng tử có còn đăng cơ?

 

Tạ gia có còn bị diệt môn?

 

Tất cả đều chưa rõ.

Hồng Trần Vô Định

 

Chỉ biết rằng, chúng ta đã rời khỏi chốn phong vân kinh thành, chuẩn bị bắt đầu một hành trình mới, nơi khói bếp đượm hơi người.

 

Chúng ta sẽ đi xây dựng một tòa thành.

 

Không vì g.i.ế.c chóc, cũng chẳng vì danh lợi.

 

Chỉ mong người nơi đó có thể an cư lạc nghiệp.

 

Có cơm ăn, có áo mặc, có chăn ấm giường êm.

 

Trong nhà có lương thực dự trữ, trong lòng có hi vọng.

 

Ta biết con đường này rất khó đi, nhưng chúng ta sẽ luôn kiên định bước tới!

 

Hoàn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com