Nam Phụ Từ Chối Thâm Tình

Chương 21



Mọi chuyện vốn dĩ chúng ta chưa từng bàn bạc.

 

Nhưng lại ăn ý vô cùng, cùng nhau hoàn thành một chuyện lớn.

 

Có lẽ, đây chính là tinh thần tự giác ôm nhau mà sống của những kẻ vai phụ.

 

27

 

Tống Vi Hiền hỏi: 

 

“Cô nương tên Tô Lê kia, có phải là người được thiên mệnh định sẵn mà mẫu thân từng nói không?”

 

Ta từng đem đại khái nội dung quyển truyện này, kể cho bọn nhỏ như kể một câu chuyện cổ tích.

 

Khi ấy ta nói: 

 

“Nếu thế gian này là một quyển sách, vậy trong sách sẽ có một đôi nam nữ là kẻ được trời định.”

 

“Nếu gặp phải người như vậy, tốt nhất nên tránh xa một chút.”

 

“Bởi vì bọn họ là những người được vận may ưu ái nhất.”

 

Khi ấy, Tống Vi Hiền rất lấy làm lạ: 

 

“Ở gần người may mắn, chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Sao lại phải tránh?”

 

Ta nhìn nàng, ánh mắt đầy xót xa: 

 

“Bởi vì năng lượng trong thiên hạ là có hạn.”

 

“Nếu một người quá mức may mắn, vậy con thử nghĩ xem, những người xung quanh họ sẽ như thế nào?”

 

Tống Vi Hiền vẫn còn mơ hồ.

 

Nhưng Tạ Lan Đình đã tiếp lời: 

 

“Chắc chắn sẽ cực kỳ bất hạnh.”

 

Đúng vậy! Vô cùng bất hạnh.

 

Cùng trải qua một kiếp nạn, bọn họ là kẻ sống sót, còn những kẻ khác chỉ là vật tế.

 

Họ yêu nhau, sống c.h.ế.t có nhau, nhưng người bên cạnh lại thành đạo cụ, là đá kê chân.

 

Họ lâm vào hiểm cảnh, cần có người chịu c.h.ế.t thay.

 

Họ gặp phải hiểu lầm, cần có người đứng ra gánh tội.

 

Truyện xưa ta từng đọc, có một điều ta không sao hiểu nổi:

 

Vì sao nữ chính chạy trốn, nam chính liền phải g.i.ế.c nha hoàn của nàng?

 

Vì sao thần nữ không yêu Ma Tôn, thì Ma Tôn phải hủy diệt tam giới?

Hồng Trần Vô Định

 

Vì sao để chứng minh nam chính khí phách, phải để hắn g.i.ế.c người như ngóe, đồ sát cả nhà người ta?

 

Dựa vào cái gì?

 

Chẳng lẽ mạng sống của những người khác không phải mạng sao?

 

Nếu ta là một nữ phụ pháo hôi trong thế giới ấy, ta nhất định sẽ quỳ xin hai người đó mau chóng thành thân sinh con, đừng gặp bất kỳ trở ngại nào nữa.

 

Bởi vì phàm nhân không chịu nổi bị lôi kéo vào những cơn gió tanh mưa m.á.u của tình yêu cao cao tại thượng.

 

Chúng ta chỉ muốn sống yên ổn một đời.

 

Không muốn trở thành vật tế chứng minh cho tình yêu bất hủ, khí phách hơn người của ai đó.

 

Dù trong quyển sách này, nam nữ chính không quá đáng như vậy.

 

Nhưng tranh đoạt hoàng quyền, hy sinh người vô tội, là điều không thể tránh khỏi.

 

Phải khiến nữ chính trở nên thông minh tài trí, khiến nam chính nhìn xa trông rộng, phải khiến các vai phụ mỗi người một chiến tuyến, để mọi chuyện trở nên hợp lý rõ ràng.

 

Từ góc độ toàn cục mà nói, có lẽ chẳng tránh được.

 

Nhưng thân là người nhỏ bé, ta chỉ mong có được hạnh phúc nằm trong tầm tay:

 

Có người mình yêu, có người yêu mình.

 

Có một ngôi nhà nhỏ ấm áp, có cuộc sống ổn định.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Còn có thể giúp đỡ người khác trong khả năng của mình, cũng không hổ thẹn khi nhận sự giúp đỡ từ người khác.

 

Xuống xe ngựa, Tạ Lan Đình nói:

 

“Mẫu thân, chi bằng chúng ta rời khỏi kinh thành đi?”

 

“Nhi tử muốn thỉnh cầu bệ hạ ban cho một chức quan ngoại thành.”

 

“Chờ đến khi sóng gió nơi kinh thành lắng xuống, chúng ta sẽ lại hồi kinh.”

 

Ta tất nhiên đồng ý.

 

Chỉ cần còn ở lại nơi này, thì khó tránh khỏi bị liên lụy.

 

Chuyện hôm nay mới là món khai vị, về sau còn bao nhiêu biến cố đang chờ đợi.

 

Ta không thể đảm bảo lần nào cũng có thể tránh được.

 

Huống hồ, Tạ Lan Đình là nam phụ trong truyện.

 

Một người ưu tú như hắn, làm sao có thể an ổn sống một đời?

 

Tạ Lan Đình nói là làm.

 

Hắn lập tức dâng tấu xuất kinh nhậm chức.

 

Hoàng đế không phê, giữ tấu chương lại, làm như chưa từng thấy.

 

Ông tựa hồ rất xem trọng Tạ Lan Đình. Có ý để hắn theo hầu Cửu hoàng tử.

 

Nhưng Tạ Lan Đình quyết chí rời đi.

 

Hắn tự mình đến gặp Cửu hoàng tử.

 

Cửu hoàng tử cợt nhả bỡn cợt, khiêu khích hắn vài câu.

 

Hai người tỉ thí một trận.

 

Tạ Lan Đình dốc hết toàn lực. Cuối cùng vẫn bại dưới tay Cửu hoàng tử.

 

28

 

Cửu hoàng tử nhìn hắn, ánh mắt dường như thêm vài phần tôn trọng.

 

“Vì sao ngươi không giống những người khác, che giấu thực lực? Ai tỉ thí với ta cũng đều che giấu vài phần.”

 

Tạ Lan Đình đáp:

 

“Thần nghĩ, điện hạ hẳn không thích bị lừa dối. Mà thần cũng không thích gạt người.”

 

Cửu hoàng tử thần sắc nghiêm túc.

 

“Bổn cung vô quyền can thiệp quyết định của phụ hoàng. Nếu ngươi thật muốn rời đi, vậy thì tự tìm cách. Bổn cung sẽ không ngăn cản, nhưng cũng sẽ không giúp gì.”

 

Tạ Lan Đình khom người hành lễ:

 

“Đa tạ điện hạ thành toàn.”

 

Mục đích của hắn vốn chính là như thế.

 

Theo như nguyên tác, hoàng đế kỳ thực thiên vị cửu hoàng tử.

 

Chỉ là cửu hoàng tử chẳng tin phụ hoàng có lòng tốt như vậy, giữa hai người luôn có nhiều hiểu lầm.

 

Nhưng cửu hoàng tử dù thế nào cũng là người mà hoàng đế để tâm nhất.

 

Thế nên, chỉ cần cửu hoàng tử không ngáng đường, thì chuyện Tạ Lan Đình rời kinh cũng dễ hơn vài phần.

 

Sau đó, hắn lại đi tìm Tạ Chấn Thanh.

 

Nhiều năm nay, Tạ Lan Đình đa phần đều ở lại chỗ ta, chỉ đến ngày lễ tết mới về gặp phụ thân, lời qua tiếng lại mấy câu liền bỏ đi.

 

Tạ Chấn Thanh cũng chưa từng thực lòng muốn mang hắn về.

 

Một là vì Tạ Lan Đình được ta nuôi dạy quá tốt, không cần hắn nhọc tâm.

 

Hai là vì Cố Như Sương cũng đã sinh cho hắn vài đứa con, hắn không thiếu nhi tử, tự nhiên không quá xem trọng Tạ Lan Đình.

 

Nhưng Tạ Lan Đình vẫn đi gặp hắn.

 

Bởi vì hắn đã nghĩ thông suốt: Con trai nhờ cha làm việc, là chuyện hiển nhiên.

 

Mặt mũi có thể buông, tự tôn không cần giữ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com